“Tán đi lá chắn của ngươi.” Hứa Tử Yên lạnh lùng nói.

Lăng Tiêu phẫn nộ trừng Hứa Tử Yên ở không trung, nhưng khi hắn nhìn sang Lâm Nhu Nhi đang nằm dưới kiếm Hứa Lam, trong ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ, bất lực nhắm mắt lại, tán đi lá chắn trên người.

Hứa Tử Yên không phải chưa từng đối mặt với người có tu vi cao hơn mình, giả như Hứa Hạo Lượng. Nhưng Lăng Tiêu trước mắt lại mang đến cho nàng cảm giác khác hẳn, hung ác, bá đạo. Kể từ lúc Hứa Tử Yên có tu vi tới nay, thời điểm giao thủ cùng người khác, đây là lần đầu tiên bị thương.

Cho nên, Hứa Tử Yên rất cẩn thận. Một mặt chăm chú quan sát Lăng Tiêu vẫn bị con rồng và tấm lưới lớn trói chặt, một mặt chậm rãi đáp xuống. Lăng Tiêu lúc này đã hoàn toàn từ bỏ phản kháng, chỉ nhắm mắt lại nằm trên mặt đất. Hứa Tử Yên bước đến bên cạnh Lăng Tiêu, ngồi xổm xuống, từ trong túi trữ vật lấy ra một lọ Ma Tiên tán lúc trước thu được ở chỗ Vương Lão Thực. Nhìn Lăng Tiêu khép chặt hai mắt, lạnh lùng nói: “Há miệng.”

Lăng Tiêu nghe tiếng liền mở mắt, cảnh giác nhìn Hứa Tử Yên, cũng không nghe theo mệnh lệnh Hứa Tử Yên há miệng ra. Hứa Tử Yên lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, trầm giọng nói: “Yên tâm, đây không phải độc dược. Ta còn chưa muốn giết ngươi, bằng không với việc ngươi đã tán đi lá chắn pháp thuật hộ thể. Muốn giết ngươi, không cần phiền toái như vậy.” Dừng một chập, mới nói tiếp: “Đây là Ma Tiên tán, chỉ cần ngươi ăn vào, cả người sẽ tê liệt, mất đi năng lực điều động chân nguyên, ta nghĩ đến khi ấy, chúng ta mới có thể bình tĩnh nói chuyện thương lượng. Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn cự tuyệt…”

Hứa Tử Yên nói tới đây, lại đảo mắt nhìn sang Lâm Nhu Nhi đứng cạnh bờ sông. Lăng Tiêu kia vừa thấy ánh mắt Hứa Tử Yên liếc nhìn Lâm Nhu Nhi, vẻ mặt lập tức căng thẳng, cắn răng một cái, ánh mắt dữ tợn nhìn Hứa Tử Yên, hung ác nói: “Được, ta ăn. Nhưng ngươi tốt nhất đừng có tổn hại đến Nhu nhi. Bằng không bất luận ta chuyển thế bao nhiêu lần, ta đều sẽ đời đời kiếp kiếp lấy mạng ngươi.”

Nghe lời oán độc cùng cực của Lăng Tiêu, thần sắc người xung quanh đều biến đổi, phải biết rằng ở tu tiên giới, chỉ cần nguyên thần bất diệt, sau khi luân hồi chuyển thế, nếu có thể có được cơ hội tu luyện lần nữa, một khi tu luyện đến Kết Đan kỳ, nguyên thần sẽ thức tỉnh, mở ra trí nhớ kiếp trước. Vì vậy, Lăng Tiêu mở miệng nói đời đời kiếp kiếp lấy mạng Hứa Tử Yên, cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

Hứa Tử Yên lạnh lùng hừ một tiếng, mặt trầm như nước, ngữ khí rét lạnh đáp trả: “Uy hiếp ta? Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, ta sẽ đánh cho ngươi hình thần câu diệt, khiến ngươi ngay cả chuyển thế cũng không thành, để xem ngươi làm thế nào đời đời kiếp kiếp lấy mạng ta!”

Vẻ mặt Lăng Tiêu chớp mắt biến đổi, im lặng không nói gì. Trầm ngâm một lát, ánh mắt trở nên khẩn cầu nhìn Hứa Tử Yên, mềm giọng cầu xin: “Tiểu thư, ta xin cô đừng làm khó Nhu nhi, cô muốn xử lý ta thế nào thì thế ấy, Lăng Tiêu kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cô.”

“Ta đáp ứng ngươi.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu.

“Đưa dược cho ta.” Lăng Tiêu nhắm mắt lại, mở miệng nói.

Hứa Tử Yên mở bình ra, đổ Ma Tiên tán vào miệng Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cũng không làm bộ, cổ họng ừng ực một cái, nuốt Ma Tiên tán kia vào bụng.

Hứa Tử Yên lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh hắn, chăm chú quan sát Lăng Tiêu. Hai khắc sau, Hứa Tử Yên cẩn thận dùng tinh thần lực tra xét trên người Lăng Tiêu một lượt, phát hiện chân nguyên trong cơ thể hắn đã đình trệ bất động. Nhưng Hứa Tử Yên vẫn không thu hồi con rồng và tấm lưới trói trên người Lăng Tiêu, mà tiếp tục cho chúng nó quấn chặt quanh hắn. Hứa Tử Yên bị ám toán một lần, hiện tại chuyện đầu tiên muốn cam đoan chính là sự an toàn của bản thân.

Hứa Tử Yên đứng dậy, nhìn xuống Lăng Tiêu từ trên cao, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, vì sao không phân tốt xấu đã muốn giết bọn ta?”

Lăng Tiêu lại mở hai mắt lần nữa, ánh mắt trở nên phức tạp và bi thương, thoáng ổn định cảm xúc một chút, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Cũng không có lý do gì, ta và Nhu nhi đang đào vong, phàm là người nhận ra chúng ta, ta đều phải giết người diệt khẩu. Huống chi chúng ta vừa mới bị đuổi giết…”

“Ngươi là nói các ngươi vừa mới bị đuổi giết?” Hứa Tử Yên bỗng chốc khẩn trương lên. Những người còn lại cũng đều biến sắc, cảnh giác tra xét mọi nơi.

“Ừ.” Lăng Tiêu gật đầu hỏi: “Nếu ta không nhìn lầm, chúng ta đã từng gặp mặt phải không?”

“Phải, chúng ta đã từng ở cùng thương đội.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu đáp.

Trong mắt Lăng Tiêu lóe lên một tia phẫn nộ, tiếp đó biến thành bất đắc dĩ, chỉ là ngữ khí vẫn lạnh lùng như trước: “Hẳn là các ngươi tiết lộ hành tung của chúng ta đúng không? Bằng không Xích Dương tông làm sao nhanh như vậy đã lần ra dấu vết của chúng ta.”

Hứa Tử Yên im lặng, trong lòng cũng cho rằng ba thương gia chia tách với mình ngay ngã rẽ tiết lộ tung tích Lăng Tiêu ra ngoài. Đột nhiên, trong lòng nàng chấn động, thầm nghĩ, không biết ba thương gia có tiết lộ hành tung của nhóm người mình không. Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên nghiêm giọng hỏi: “Người đuổi giết các ngươi, chỉ có Xích Dương tông?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ còn có thế lực nào khác cảm thấy hứng thú với chúng ta?” Lăng Tiêu kinh ngạc hỏi, chớp mắt hắn liền phản ứng lại, giật mình hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi cũng là người đào vong?”

Hứa Tử Yên cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Lăng Tiêu, bất kể ngươi có tin hay không, hành tung của các ngươi không phải do chúng ta tiết lộ. Khi các ngươi rời đi không lâu, chúng ta liền tách ra với thương đội, đi thẳng một mạch tới nơi này. Hơn nữa dọc đường đi cũng không bắt gặp người Xích Dương tông.”

Trầm ngâm một lúc, Hứa Tử Yên tiếp tục nói: “Về phần chúng ta là ai, có phải đang đào vong hay không, hoặc là đang làm gì, đây không phải chuyện ngươi nên biết, hơn nữa hiện tại ngươi cũng không tư cách hỏi.”

Lăng Tiêu im lặng, thần sắc trở nên ảm đạm. Hứa Tử Yên nhìn Lăng Tiêu, ngữ khí nhàn nhạt tiếp tục hỏi: “Các ngươi ở nơi nào bị đuổi giết? Là ở trong sơn cốc này sao?” Đây là vấn đề trước mắt Hứa Tử Yên quan tâm nhất, nếu sơn cốc này đã bị phát hiện, các nàng cũng chỉ có thể lập tức từ bỏ sơn cốc này.

“Không phải ở trong sơn cốc này, là ở nơi cách sơn cốc này hơn mấy trăm dặm. Sau khi Nhu nhi bị thương, ta liều mạng mang theo Nhu nhi trốn thoát, ở bên ngoài sơn cốc phát hiện một cái sơn động, vừa hoảng vừa không còn lựa chọn bèn chui vào, thật không ngờ tận cùng sơn động lại là một sơn cốc như vậy.”

“Các ngươi ở trong này coi chừng hắn.” Hứa Tử Yên nói với Hứa Kỳ và Hứa Lương Vĩ, không có cách nào, lúc này nhóm Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đã bị thương. Có thể chấp hành nhiệm vụ chỉ còn mỗi tổ ba của Hứa Kỳ.

Nói xong, Hứa Tử Yên liền đi đến chỗ Lâm Nhu Nhi, tinh thần lực đảo qua trên người Lâm Nhu Nhi, quả nhiên Lâm Nhu Nhi bị nội thương rất nặng, Hứa Tử Yên đưa tay bắt mạch của Lâm Nhu Nhi, vận dụng chân nguyên xem xét một lượt. Trong lòng không khỏi ảm đạm, Lâm Nhu Nhi trước mắt bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức nguy tới sinh mệnh. Theo Hứa Tử Yên thấy, Lâm Nhu Nhi đã cách cái chết không xa, nhiều nhất gắng gượng không quá bảy ngày.

Hơn nữa, trong đầu Hứa Tử Yên đã sàng lọc qua đan dược trên người mình, phát hiện không đủ đan dược để trị liệu cho nàng ấy. Nếu muốn nói trên người nàng còn có một thứ náo đó có lẽ sẽ cứu được tính mạng nàng ấy, cũng chỉ có nước linh tuyền lúc trước nàng thu được ở Thương Mang sơn mạch. Có thể cho nàng ấy uống mỗi ngày, chậm rãi điều dưỡng thân thể, đợi đến khi nội phủ và kinh mạch khôi phục được một phần, khơi dậy sinh cơ lần nữa, tới lúc ấy đan dược trên người Hứa Tử Yên mới có tác dụng. Thế nhưng, đây là một quá trình lâu dài, còn chưa biết linh tuyền liệu có tác dụng với Lâm Nhu Nhi như suy tính của Hứa Tử Yên hay không. Lại nói, Hứa Tử Yên dựa vào cái gì phải lãng phí linh tuyền và đan dược quý giá của bản thân đi cứu một người đã từng muốn giết mình, hơn nữa còn tràn ngập thù hận với mình?

Hứa Tử Yên dùng tay kẹp Lâm Nhu Nhi, ngự kiếm bay lên không trung, Lăng Tiêu thấy hành động của nàng, trong mắt bao trùm hoảng loạn, lớn tiếng gọi: “Buông nàng ra, ngươi đã đáp ứng ta, không tổn thương nàng, chỉ cần ngươi không tổn thương muội muội của ta, ta sẽ đưa hết bảo tàng cha ta để lại cho ngươi.”

Hứa Tử Yên vừa nghe liền sửng sốt, trong lòng đồng thời lướt qua hai nghi vấn. Một là, Lăng Tiêu lại xưng hô Lâm Nhu Nhi là muội muội, mà không phải Nhu muội muội. Hai là, trên người hắn vậy mà có mang bảo tàng. Chỉ là, lúc này Hứa Tử Yên không có thời gian để ý tới những điều ấy, nàng hiện tại phải đi xóa sạch dấu vết Lăng Tiêu lưu lại, sau đó dùng phù bày ra một tòa ảo trận, chặn lại cửa sơn động Lăng Tiêu và Lâm Nhu Nhi dùng để vào. Bởi vậy, Hứa Tử Yên cũng không quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi biết điều thành thật, ta sẽ không tổn hại nàng ấy. Ta chỉ để nàng ấy dẫn đường cho ta, đi xóa dấu vết và che kín cửa sơn động mà các người tiến vào. Dứt lời, cũng không đợi Lăng Tiêu đáp lời, đã kẹp Lâm Nhu Nhi ngự kiếm lên không, lạnh lùng nói với Lâm Nhu Nhi: “Chỉ đường.”

Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Nhu Nhi, Hứa Tử Yên rất nhanh đã phát hiện sơn động kia, đó là một sơn động cách mặt đất ước chừng năm mươi thước, đi thẳng vào sơn động. Cái sơn động này so với cái của nhóm Hứa Tử Yên tiến vào khúc chiết hơn rất nhiều, mất đến hai khắc, Hứa Tử Yên mới mang theo Lâm Nhu Nhi xuất hiện tại lối vào sơn động.

Ánh mắt Hứa Tử Yên nhạy bén quan sát bốn phía, phát hiện bốn phía không có dấu vết từng có người đi qua. Lâm Nhu Nhi bị kẹp dưới người nàng suy yếu nói: “Ca ca rất cẩn thận, không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì.”

Hứa Tử Yên gật đầu, trong lòng cũng vô cùng bội phục Lăng Tiêu, dưới loại thời khắc hoảng loạn ấy, lại có thể cẩn thận như thế, không hổ là nhân vật đã lẩn trốn một năm mà vẫn không bị Xích Dương tông đuổi giết tới. Nhẹ nhàng đặt Lâm Nhu Nhi dưới cánh tay xuống đất, Hứa Tử Yên lấy ra ba mươi hai tấm phù, tế ra không trung. Chỉ quyết không ngừng chuyển động, mỗi một lần bấm tay bắn ra, không trung liền có một tấm phù nhập vào vách sơn động, sau khi bấm tay lần thứ ba mươi hai, cửa vào sơn động chớp lóe một màn ánh sáng, rồi nhanh chóng biến mất tăm. Cửa động kia đã biến thành một vách đá, mặt trên phủ đầy rêu xanh và dây mây.

Lâm Nhu Nhi ở trong cũng không biết cửa động đã phát sinh biến hóa, bởi vì nàng nhìn từ trong động ra ngoài, vẫn là cảnh sắc vốn có, không có chút thay đổi, chỉ khi nào từ bên ngoài nhìn vào trong, cái cửa động này mới là một vách đá phủ kín rêu xanh và dây mây.

Hứa Tử Yên vào lại sơn động, vừa định cúi người kẹp Lâm Nhu Nhi đứng lên quay trở về, lại đột nhiên phát hiện ánh mắt Lâm Nhu Nhi nhìn ra ngoài sơn động chỉ một thoáng đã trở nên sợ hãi…