Hứa Tử Yên nhanh chóng vươn tay bịt kín miệng Lâm Nhu Nhi. Thân hình cấp tốc vòng ra sau Lâm Nhu Nhi, đưa mắt nhìn ra ngoài sơn động. Chỉ thấy hai người nhìn không ra cấp bậc tu vi, mang theo mười mấy tu sĩ mặc phục sức Xích Dương tông ngự kiếm bay tới nơi này, ánh mắt cẩn thận tìm kiếm mọi nơi.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Lâm Nhu Nhi, một nhóm người Xích Dương tông kia tựa như không phát hiện sơn động này, nhanh chóng bay vút qua. Hứa Tử Yên không hề động đậy, vẫn cứ bịt miệng Lâm Nhu Nhi, bình tĩnh quan sát bên ngoài sơn động. Ước chừng một khắc sau, nhóm người Xích Dương tông lại quay trở về lần nữa, cẩn thận tìm tòi một phen, cuối cùng thất vọng rời đi.

Hứa Tử Yên nhẹ nhàng buông tay đang bịt miệng Lâm Nhu Nhi, kẹp nàng ấy lên, vội vã chạy vào trong sơn cốc. Vừa ra khỏi sơn động, liền ngự kiếm lên không, vẫy tay ném ra ba mươi hai tấm phù, cấp tốc bố trí thêm một tòa ảo trận ở không trung, cuối cùng vung chưởng vỗ, nhập tòa ảo trận vào vách đá. Giờ phút này, Lâm Nhu Nhi rốt cuộc biết mấy đệ tử Xích Dương tông đuổi giết mình, vì sao vừa rồi không có phát hiện sơn động. Ngay tại trước mắt nàng, sơn động kia đã biến thành vách đá, màu sắc y như vách đá bên cạnh, cả điểm đặc thù cũng giống nhau.

Lâm Nhu Nhi không phải người thế tục, nàng lớn lên ở tông môn, làm sao có thể không nhận ra đây là một tòa phù trận. Phải biết rằng kể cả ở tông môn, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy bố trí ra một tòa trận pháp, cũng không phải việc một tu sĩ bình thường có thể làm được, như thế này ở tông môn đã được xưng là đại sư.

Lâm Nhu Nhi khiếp sợ nhìn Hứa Tử Yên, thầm nghĩ, một cô gái trẻ như vậy, không những có sức chiến đấu kinh người, mà còn tinh thông trận pháp, đây cuối cùng là người thế nào? Nàng rốt cuộc có bối cảnh gì, nàng đi đến rừng rậm Vô Tận vì điều chi?

Hiện tại Hứa Tử Yên không có thời gian đi chú ý tới nội tâm dao động của Lâm Nhu Nhi, nàng bố trí xong trận pháp, liền bay về sơn cốc. Rất nhanh, Hứa Tử Yên đã mang theo Lâm Nhu Nhi bay trở về nơi mọi người đứng chờ, còn chưa đợi Lăng Tiêu và Hứa Kỳ há mồm hỏi, Hứa Tử Yên đã gấp gáp quát: “Chúng ta mau rời khỏi nơi này.”

Nói xong, nhìn thoáng qua nhóm đồng đội bị thương không thể ngự kiếm, Hứa Tử Yên hơi nhíu đầu mày, đưa tay lấy ra một tấm phù, ném tới không trung, nó lập tức hóa thành một cái phi thuyền. Đưa Lâm Nhu Nhi lên trên phi thuyền, rồi tiếp tục đưa Lăng Tiêu lên đó. Mà cùng lúc ấy, Hứa Kỳ và Hứa Thiên Hải cũng đã đỡ Hứa Lân cùng Hứa Thiên Lang tiến vào trong phi thuyền, người khác đều ào ào trèo theo sau.

Hứa Tử Yên đứng ở mũi thuyền, đánh chỉ quyết, phi thuyền hóa thành từ phù liền cấp tốc chạy đi. Thoáng chốc đã tới cửa vào sơn động kia của nhóm Hứa Tử Yên, mọi người ào ào tiến vào sơn động, mà lúc này tấm phù cũng hết sạch linh lực, hóa thành bột phấn tiêu tan trong không khí.

Hứa Tử Yên không vào sơn động, mà ngự kiếm đứng ở ngoài sơn động, lấy ra ba mươi sáu tấm phù, hai tay chuyển động cực nhanh, đã không nhìn rõ thế tay, hoàn toàn là một loạt tàn ảnh mơ hồ, thái dương đã ướt đẫm mồ hôi. Đột nhiên hai tay hơi ngừng, điểm lên ba mươi sáu tấm phù ở không trung, ba mươi sáu tấm phù liền chớp động ánh sáng, ẩn vào vách núi. Chỉ ngay lập tức, sơn động kia liền biến mất, hóa thành vách đá như hai bên.

Người trong sơn động, ngoài Lăng Tiêu, lúc này đều biết Hứa Tử Yên đang ở ngoài bố trí trận pháp. Lâm Nhu Nhi càng hiểu rõ nguyên do Hứa Tử Yên phải bố trí trận pháp ở bên ngoài, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên liền thêm một ít cảm kích. Mà đám người Hứa Kỳ không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ trông thấy bộ dạng sốt ruột của Hứa Tử Yên, lòng bọn họ liền sốt ruột theo. Cho đến khi thấy Hứa Tử Yên trở vào sơn động với dáng vẻ thả lỏng, bọn họ mới bớt căng thẳng.

Thấy Hứa Tử Yên đi vào, có hơi mệt mỏi ngồi xuống một tảng đá trong sơn động, Hứa Kỳ bèn nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên, đã xảy ra chuyện gì?”

Hứa Tử Yên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Là người Xích Dương tông, bọn họ đuổi tới đây.” Nói xong, không để ý đến thần sắc Lăng Tiêu biến hóa, mà lấy một lọ đan dược trị thương từ Côn Bằng tâm phát cho mỗi người bị thương một viên, lên tiếng nói: “Các ngươi mau trị thương đi.”

Ngay lúc ấy, Hứa Lân mở mắt nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên, ta đã ổn rồi, nếu người Xích Dương tông đuổi tới đây, vì sao chúng ta không lập tức rời khỏi nơi này? Muội hóa ra thêm một cái phi thuyền, như vậy chúng ta lập tức có thể rời khỏi nơi này.”

Hứa Tử Yên biết thân thể Hứa Lân thật sự đã khôi phục gần hết, bởi vì ngay từ đầu hắn đã dùng đan dược cao cấp người mặt sẹo cụt tay cho hắn. Trong lòng nàng vui mừng vì nhiều thêm chiến lực, nhưng vẫn lắc đầu nói với Hứa Lân: “Chúng ta tạm thời không thể rời khỏi đây, nếu giờ này chúng ta đi ra ngoài, chẳng biết có đụng phải người Xích Dương tông hay không. Mà trong số chúng ta có rất nhiều người đều bị thương, lỡ như thật sự đụng phải người Xích Dương tông, căn bản sẽ không chịu nổi một kích, hơn nữa trong mười mấy người bọn họ có hai người ta hoàn toàn không nhìn ra tu vi.”

“Ta biết.” Một giọng nói suy yếu nhẹ nhàng vang lên trong sơn động. Mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện đúng là Lâm Nhu Nhi đang dựa vào vách động. Lâm Nhu Nhi thấy tất cả mọi người quay đầu nhìn nàng, bèn hít sâu một hơi, suy yếu nói: “Hai người kia, một người là nhị trưởng lão của Xích Dương tông Mặc Nhiễm, có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám, một người khác là ngũ trưởng lão Kinh Ngọc, là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu. Số còn lại đều là đệ tử Xích Dương tông, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí kỳ tầng thứ mười.”

Trong sơn động yên tĩnh không một tiếng động, đến kim rơi cũng có thể nghe thấy. Thực lực Xích Dương tông làm cho bọn họ kinh hãi, đối mặt với đám người như vậy, bọn họ chỉ có một loại cảm giác vô lực. Hứa Tử Yên cười khổ một tiếng, lấy tay xoa mặt, củng cố tinh thần, tiếp đó mới nhẹ giọng nói: “Mọi người vẫn nên nắm bắt thời gian trị thương và khôi phục tu vi đi, dù cho chạy trốn cũng có thể chạy nhanh chút.”

Tất cả mọi người nhẹ nhàng gật đầu, nhanh chóng ăn đan dược trị thương Hứa Tử Yên cho bọn họ, rồi lập tức bắt đầu trị thương. Thấy tất cả mọi người đều trị thương, ngay cả Hứa Kỳ, Hứa Lương Vĩ và Hứa Lam không bị thương cũng ngồi tại chỗ khôi phục pháp lực, Hứa Tử Yên mới quay đầu, nhìn Lăng Tiêu hỏi: “Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Ngươi hỏi đi.” Đã đến này tình cảnh này, bản thân bị Hứa Tử Yên bắt được, bên ngoài lại có Xích Dương tông lùng sục, Lăng Tiêu đã không còn ý niệm phản kháng nữa.

“Ngươi nói bảo tàng là cái gì?”

Thần sắc Lăng Tiêu thoáng do dự một chút, mới mở miệng nói: “Đó là bảo tàng phụ thân ta để lại, ta có thể tặng bảo tàng cho ngươi, hơn nữa ngươi cũng có thể giết ta, chỉ xin ngươi đừng tổn thương Nhu nhi, muội ấy chỉ là một nữ tử đang bị trọng thương, ta cầu xin ngươi.”

Lúc này Lăng Tiêu đã mất đi vẻ hung ác, càng không có khí phách, đến cả cơn phẫn nộ với Hứa Tử Yên cũng biến mất tăm, còn sót lại chỉ có khẩn cầu.

“À ~~” Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ, rồi nhẹ giọng hỏi: “Nói như vậy, Xích Dương tông đuổi giết ngươi, không chỉ bởi ngươi dụ dỗ con gái tông chủ bọn họ chạy trốn, mà là vì bảo tàng trên người ngươi.”

Lăng Tiêu im lặng không nói, tương đương thừa nhận với cách nói của Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên đột nhiên cười khẽ một tiếng, trêu chọc: “Lăng Tiêu, ngươi cũng thật là, dụ dỗ con gái người ta chạy trốn, ngay cả một chút sính lễ cũng không cho cha vợ ngươi, đến ta còn cảm thấy ngươi quá không trượng nghĩa nữa là. Nếu ngươi lấy ra một ít bảo tàng cho cha vợ ngươi, chỉ sợ Xích Dương tông chẳng những không đuổi giết ngươi, mà còn thừa nhận ngươi là con rể của tông chủ Xích Dương tông nữa đấy.”

“Phì.” Lăng Tiêu đột nhiên hung hăng nhổ ra một ngụm, cất giọng căm hận nói: “Nhu nhi căn bản không phải con gái của tặc tử Lâm Tắc Ngôn kia, nàng là muội muội ruột của ta, là con gái của cha ta Lăng Vân.”

“Hử? Đây là có chuyện gì?” Lòng hiếu kỳ của Hứa Tử Yên bị khơi dậy.

Lăng Tiêu thống khổ nhắm hai mắt, một lát sau, cảm xúc dao động có vẻ đã ổn định, ánh mắt mất đi tiêu điểm, suy nghĩ như tiến vào hồi ức.

“Phụ thân của ta và Nhu nhi là một thế hệ tông chủ của Xích Dương tông. Năm ấy, ta chín tuổi, Nhu nhi ba tuổi, tặc tử Lâm Tắc Ngôn kia liên hợp một nguồn thế lực trong Xích Dương tông, ám hại phụ thân ta, cướp đi vị trí tông chủ Xích Dương tông. Phụ thân ta phái tâm phúc của ông dẫn theo ta chạy thoát ra ngoài bằng mật đạo, hơn nữa còn để ta mang theo bí mật bảo tàng đồ của Xích Dương tông. Mà muội muội ta Nhu nhi lại không kịp đưa đi, bị giữ lại Xích Dương tông.

Sau khi Lâm Tắc Ngôn kia biết ta chạy trốn, lại không lần tìm được bảo tàng tông môn, đoán rằng tàng bảo đồ đã bị ta mang đi. Kế tiếp, hắn một mặt phái người truy tìm ta khắp nơi, một mặt cho rằng Nhu nhi vẫn còn nhỏ, không bao lâu nữa sẽ quên tất cả, liền thu Nhu nhi làm nữ nhi của mình, hơn nữa còn sửa họ cho muội ấy. Hắn giữ lại Nhu nhi, chẳng phải bởi vì lương tâm của hắn trỗi dậy, mà là hắn lưu lại cho ta một mồi nhử. Hắn biết, kể cả hắn không tìm thấy ta, chỉ cần có Nhu nhi ở trong tông môn, sớm muộn gì cũng có một ngày ta trở lại mang Nhu nhi rời đi. Nếu không có Nhu nhi, có lẽ ta sẽ đợi đến khi tu vi ta vượt xa hắn, mới tiến đến tìm hắn báo thù. Nhưng là vì Nhu nhi tồn tại, ta nhất định sẽ hành động trước, bởi vì ta không có khả năng để muội muội của mình hàng ngày kêu kẻ thù của mình là phụ thân.”

“Ngươi… đã đi?” Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi, trong lòng nàng bây giờ không thể không cảm thán với vận mệnh của đôi huynh muội trước mắt này, cũng tán thưởng vì lòng can đảm và khí phách của Lăng Tiêu.

Ai biết Lăng Tiêu lại lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, mà lão tặc kia lại là tu vi Kết Đan kỳ, ta nào dám xông vào Xích Dương tông. Thời điểm ta lợi dụng bảo tàng phụ thân để lại tu luyện đến Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, ta cũng chỉ lén lút ở lại xung quanh Xích Dương tông, mỗi ngày lén lút chú ý tất cả mọi chuyện phát sinh tại Xích Dương tông.

Rốt cuộc có một ngày, ta gặp được Nhu nhi. Ta liếc mắt một cái đã nhận ra muội ấy, muội ấy giống hệt mẫu thân của ta. Muội ấy đang cùng các sư tỷ của mình đi dãy núi phụ cận Xích Dương tông hái thuốc. Lâm Tắc Ngôn kia vạn lần không ngờ, ta chỉ dùng mười năm đã tu luyện đến Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, mà hắn chỉ phái một tâm phúc Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba âm thầm đi theo Nhu nhi. Ta không chút do dự đánh lén tên Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba kia, giết chết hắn. Sau đó tìm một cơ hội, dẫn dụ Nhu nhi tới một nơi hẻo lánh, gặp mặt muội ấy…”