Lăng Tiêu kích động bật dậy. Ngay cả Lâm Nhu Nhi suy yếu dựa vào vách động cũng hô hấp dồn dập. Ngữ khí Lăng Tiêu có chút hả hê nói: “Ông trời có mắt, Nhu nhi muội muội của ta vậy mà còn nhớ rõ chuyện lúc muội ấy ba tuổi, hơn nữa cảm giác huyết mạch tương liên, khiến muội ấy lập tức tin tưởng ta. Vì thế, ta liền dẫn theo muội muội thoát khỏi Xích Dương tông. Nhưng thật không ngờ là, tặc nhân Lâm Tắc Ngôn vậy thông cáo thiên hạ nói là ta bắt cóc nữ nhi của hắn, ta khinh, lão ta vậy mà không biết xấu hổ lấy lý do này phát động toàn bộ phương bắc tróc nã ta.”

“Vậy sao ngươi không công bố tình huống chân thật cho tu tiên giới phương bắc?” Hứa Tử Yên tò mò hỏi.

“Sẽ có người tin sao?” Lăng Tiêu phẫn nộ nói: “Lại nói ta dám sao? Nếu để người tu tiên giới biết ta có mang bảo tàng, bọn họ sẽ theo chủ trương chính nghĩa, hay là sẽ cướp đoạt bảo tàng?”

Hứa Tử Yên không nói gì. Lúc này, ngoài sơn động đột nhiên chớp lóe bóng người, hóa ra là người Xích Dương tông ở không trung phát hiện sơn cốc này, trực tiếp bay từ không trung xuống sơn cốc, bắt đầu lùng sục sơn cốc. Trong sơn động, ngoại trừ người trị thương, Hứa Kỳ, Hứa Thiên Hải cùng Hứa Lam đang ngồi tại chỗ điều tức đều mở mắt, khẩn trương nhìn chăm chú ra bên ngoài. Lăng Tiêu và Lâm Nhu Nhi càng khẩn trương quan sát ngoài sơn động.

Một bóng người xẹt qua sơn động, rồi biến mất ở phương xa, có lẽ đang cẩn thận điều tra trong sơn cốc. Qua ước chừng hơn một canh giờ, một bóng người thỉnh thoảng lại xẹt qua cửa vào sơn động, hơn nữa còn truyền đến tiếng động xôn xao ầm ĩ. Chắc là người Xích Dương tông phát hiện dấu vết tại hiện trường chiến đấu vừa rồi của nhóm Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu ở bờ sông.

Bóng người bay lượn ngoài sơn động, thỉnh thoảng lại xẹt ngang. Người trong sơn động đều ngừng hô hấp, khẩn trương quan sát bên ngoài. Qua thêm một canh giờ, người Xích Dương tông lại bắt đầu một vòng lùng sục mới, nhưng đồng thời nhóm Hứa Tử Yên cũng mơ hồ nghe được cuộc đối thoại của Xích Dương tông Mặc Nhiễm và Kinh Ngọc ở bên ngoài. Mặc Nhiễm kiên trì cho rằng Lăng Tiêu ở ngay bên trong sơn cốc này, muốn ở trong này cẩn thận tìm tòi nhiều lần, cho đến khi tìm được mới thôi. Mà Kinh Ngọc lại nhận định dấu vết nơi bờ sông cho thấy, chiến đấu đã kết thúc. Hơn nữa cũng không có thi thể lưu lại, chứng minh song phương giao chiến đều không chết. Hiện giờ chỉ sợ Lăng Tiêu và đối thủ của hắn đã rời khỏi, đám người mình có tìm kiếm ở trong này đến thế nào đi chăng nữa, cũng không làm nên chuyện gì, mà đang lãng phí thời gian. Nói không chừng Lăng Tiêu trong lúc bọn họ tìm kiếm đã cao chạy xa bay.

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Mặc Nhiễm, quyết định lại tìm thêm một lượt. Lần này Xích Dương tông tìm kiếm cực kỳ cẩn thận. Thân ảnh chậm rãi bay qua ngay cửa động, đến tim Hứa Tử Yên cũng nhảy tót lên cổ họng, thậm chí có thể nghe được trái tim mình đang đập ‘thình thịch’ kịch liệt. Lăng Tiêu và Lâm Nhu Nhi càng đổ mồ hôi ướt đẫm quần áo. Cuối cùng người Xích Dương tông vẫn không phát hiện ra phù trận Hứa Tử Yên bố trí, rơi vào đường cùng, Mặc Nhiễm kia đành phải dừng việc tìm kiếm, đồng ý với ý kiến của Kinh Ngọc, dẫn mọi người bay ào ào lên trời, lao ra sơn cốc, biến mất giữa trời xanh mây trắng.

“Phù ~~” Người trong sơn động đều thở dài một hơi, thả lỏng thần kinh khẩn trương nãy giờ, Lâm Nhu Nhi càng suy yếu trượt từ vách động xuống đất, ngất đi.

“Buông ra ta.” Lăng Tiêu thấy Lâm Nhu Nhi ngất xỉu, trong lòng khẩn trương, lớn tiếng gào Hứa Tử Yên.

“Câm miệng.” Hứa Tử Yên lạnh giọng quát: “Nếu ngươi không muốn để người Xích Dương tông nghe được giọng của ngươi, đi rồi quay lại, thì tốt nhất ngậm miệng cho ta.”

Thần sắc Lăng Tiêu lập tức ngẩn ra, tiếp đó nhỏ giọng cầu xin Hứa Tử Yên: “Van xin ngươi, buông ra ta đi, dù sao ta cũng đã ăn Ma Tiên tán ngươi cho ta, không có chút uy hiếp với các ngươi. Ngươi buông ta ra, để ta nhìn xem Nhu nhi đi.”

Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ chốc lát, phất tay một cái, tấm lưới lớn và con rồng liền hóa thành phù bay lại chỗ Hứa Tử Yên, xếp thành một chồng trên tay Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên nhìn thoáng qua phù nơi tay, thấy ánh sáng phía trên đã ảm đạm, biết pháp lực bên trong chỉ còn lại chưa đến một phần mười. Nhưng nàng vẫn thu chúng nó vào trong túi trữ vật, kế tiếp cảnh giác nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Nhu Nhi, hai tay nâng Lâm Nhu Nhi dậy, ôm vào lòng, sau đó vươn một ngón tay thử hô hấp của Lâm Nhu Nhi, rồi vội vàng muốn lấy đan dược trong túi trữ vật của mình. Nhưng bây giờ hắn đã không còn năng lực điều động pháp lực, vậy nên không cách nào lấy được thứ gì từ túi trữ vật. Cuối cùng đành quay đầu nhìn Hứa Tử Yên, ánh mắt tràn ngập cầu xin.

Hứa Tử Yên khẽ than một tiếng, nhẹ giọng nói: “Lăng Tiêu, ngươi cho rằng muội muội ngươi còn có khả năng cứu sống nữa sao?”

Thần sắc Lăng Tiêu lập tức biến đổi. Hai mắt trở nên ảm đạm vô thần, nhưng chỉ qua mấy giây, lại lên tinh thần lần nữa, ánh mắt mang theo vẻ điên cuồng, tiếng nói thốt ra khỏi miệng vang ù ù trong sơn động: “Ta không biết Nhu nhi còn có thể sống bao lâu, ta cũng không có biện pháp trị liệu cho muội ấy, nhưng chỉ cần muội ấy còn một hơi thở, ta sẽ không bỏ cuộc.”

Hứa Tử Yên im lặng, một nơi mềm mại trong lòng bị tình yêu của Lăng Tiêu với muội muội làm cho xúc động. Thoáng do dự chốc lát, nàng than nhẹ một tiếng, đưa tay lần mò trong túi trữ vật, kỳ thực là từ vòng trữ vật lấy ra một lọ nước linh tuyền, đi tới bên cạnh Lâm Nhu Nhi, dùng tay mở miệng Lâm Nhu Nhi, đổ hai giọt nước linh tuyền vào miệng Lâm Nhu Nhi, rồi thu bình ngọc vào vòng trữ vật. Sau đó ngồi xổm bên cạnh nhìn chăm chú Lâm Nhu Nhi, nàng cũng muốn biết nước linh tuyền này phải chăng giống phỏng đoán của mình, có tác dụng với Lâm Nhu Nhi.

Lăng Tiêu thấy Hứa Tử Yên đổ hai giọt gì đó vào miệng muội muội mình, hắn cũng không biết đó là gì. Nhưng bắt gặp bộ dạng tiếc nuối của Hứa Tử Yên, chỉ đổ hai giọt liền thu về, trong lòng biết hẳn là thứ vô cùng quý giá. Lại liên tưởng đến một loạt phù của Hứa Tử Yên, nên càng cho rằng bối cảnh của Hứa Tử Yên không đơn giản, nội tâm bỗng chốc dâng lên hy vọng, ánh mắt quan tâm nhìn Lâm Nhu Nhi.

Ước chừng mười lăm phút, Lâm Nhu Nhi ‘ưm’ một tiếng rất nhỏ, chậm rãi mở mắt.

“Ca ~~”

“Nhu nhi ~~”

Huynh muội hai người đẫm lệ nhìn nhau, người trong sơn động nhất thời đều thấy xót xa.

“Ca, cứ mặc kệ muội đi, muội không muốn liên lụy ca. Có thể vào lúc còn sống gặp được ca ca, muội đã cảm thấy mỹ mãn. Ca, sau khi muội chết, huynh đừng lập tức đi báo thù. Không có muội liên lụy, huynh có thể trốn đi thật dễ dàng, đợi đến khi tu vi huynh vượt qua Lâm Tắc Ngôn kia, hẵng đi báo thù cho cha mẹ và muội.”

Lăng Tiêu rưng rưng nghẹn ngào gật đầu, nhẹ nhàng đặt Lâm Nhu Nhi nằm xuống đất, sau đó xoay người, bịch một tiếng quỳ gối trước Hứa Tử Yên, nức nở cầu xin: “Vị đạo hữu này, cô có thể cho ta linh dịch vừa rồi không, ta đồng ý dùng bảo tàng cha ta để lại đến đổi.”

Hứa Tử Yên lắc đầu, cười khổ nói: “Ta không cần bảo tàng của ngươi, chúng ta hiện tại cũng bởi vì bảo tàng mà chịu khổ.”

“Vậy… cô muốn cái gì?”

Hứa Tử Yên lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng, nàng bỗng cảm thấy số lần thở dài hôm nay so với cả một tháng còn nhiều hơn. Chậm rãi lấy ra một lọ nước linh tuyền, đưa cho Lăng Tiêu, lạnh nhạt nói: “Lọ nước linh tuyền này tặng cho ngươi, có cứu được tính mạng muội muội ngươi không liền mặc cho số phận đi, về phần Ma Tiên tán trên người ngươi, vào giờ này ngày mai sẽ mất đi tác dụng. Đến trời tối chúng ta sẽ rời khỏi đây, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan.”

Lăng Tiêu bây giờ đã không lời nào để nói, hắn còn có thể nói gì? Mình vừa gặp đối phương đã nổi lên sát ý, kết quả lại bị đối phương bắt sống. Đối phương không những không giết mình, càng không giao muội muội của mình cho Xích Dương tông đổi lấy phần thưởng, ngược lại cho bản thân một lọ linh dịch rất có thể cứu sống được muội muội của mình. Mà mình chính là một phiền toái, đối phương không muốn có bất kỳ liên quan gì với mình, đây hoàn toàn là chuyện bình thường. Cho nên, Lăng Tiêu chỉ im lặng thu hồi bình ngọc, chua xót nói một tiếng: “Cám ơn.”

Trong sơn động nhất thời yên tĩnh lại. Đám người Hứa Lân và Hứa Thiên Lang vẫn đang khôi phục thương thế, mà Hứa Kỳ, Hứa Thiên Hải cùng Hứa Lam đã khôi phục pháp lực từ lâu, nhưng bầu không khí hiện tại cũng không biết nên nói gì, đành phải yên lặng ngồi tại chỗ. Chỉ chờ sau khi trời tối, mọi người cùng rời khỏi nơi này. Thật lâu sau, Hứa Tử Yên đột nhiên nhìn Lăng Tiêu nhẹ giọng hỏi: “Lăng Tiêu, vì sao ngươi không mang theo muội muội ngươi rời khỏi phương bắc? Theo lý thuyết với thời gian một năm, nếu các ngươi muốn rời khỏi, hẳn là có thể đi được.”

Lăng Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Rời khỏi phương bắc? Thế giới bên ngoài chúng ta không quen thuộc, quan trọng nhất là nơi bảo tàng cha ta để lại cho ta cực kỳ kín đáo, nếu ta cùng muội muội có thể trốn ở nơi đó, không những không bị người Xích Dương tông phát hiện, mà ta và muội muội còn có thể tu luyện, tiến cảnh cũng sẽ vô cùng nhanh.” Biết Hứa Tử Yên không có hứng thú với bảo tàng của hắn, Lăng Tiêu cũng thả lỏng cảnh giác, thẳng thắn thành khẩn nói.

“Vậy vì sao các ngươi không trở về nơi cất bảo tàng kia, mà phải lưu lạc khắp phương bắc?”

Lăng Tiêu nghe vậy cười khổ trả lời: “Chúng ta đương nhiên muốn trở lại nơi cất giấu bảo tàng phụ thân lưu lại, nhưng một năm nay chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự lùng bắt của Xích Dương tông, bởi vậy chúng ta không dám đi tới phương hướng bảo tàng, sợ bại lộ nơi giấu bảo tàng. Cho nên đành phải lẩn trốn khắp phương bắc, hy vọng có thể triệt để thoát khỏi sự đeo bám của Xích Dương tông, rồi mới bí mật trở về nơi cất giấu bảo tàng.”

Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc thoáng do dự, lúc này nàng thật muốn hỏi Lăng Tiêu một câu, hỏi xem hắn liệu có biết tình huống Thái Huyền tông và gia tộc Hứa thị, nhưng lại sợ bại lộ thân phận đám người mình. Suy nghĩ chốc lát, quyết định hỏi mơ hồ một ít, chỉ hỏi sự tình Thái Huyền tông, không hỏi sự tình gia tộc Hứa thị, như vậy cũng có thể tránh việc bại lộ thân phận bản thân. Vì thế, liền nhìn Lăng Tiêu hỏi: “Lăng Tiêu, trên đường ngươi đào vong, có từng nghe nói chuyện Thái Huyền tông?”

“Thái Huyền tông? Nó thì có chuyện gì?”

Hứa Tử Yên im lặng, một người ngay cả Thái Huyền tông xảy ra chuyện còn không biết, thì làm sao biết được chuyện Hứa gia? Ngược lại Lăng Tiêu cảm thấy hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Dọc đường đi ta và muội muội chỉ lo đào vong, không quan tâm mấy chuyện khác.”

Hứa Tử Yên không nói gì gật đầu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Không có gì. Coi như ta chưa từng hỏi.”