Trời dần tối lại, đợi mãi đến nửa đêm, Hứa Tử Yên mới dẫn theo mọi người rời khỏi sơn động, bay về động nhện.

Khi về đến động nhện, Hứa Tử Yên tập trung mọi người, nghiêm túc nói: “Các sư huynh sư tỷ, ta cảm thấy sơn cốc kia hiện tại đã bị người khác phát hiện, hơn nữa Lăng Tiêu e rằng sẽ tạm thời định cư tại nơi đó, bởi vậy ta cho rằng nơi đó đã không thích hợp cho chúng ta ở lại. Mọi người nghĩ sao?”

Mọi người liếc nhìn nhau một cái, trong lòng cũng đều cho rằng Hứa Tử Yên nói có lý, tuy mọi người rất thích sơn cốc kia, cũng rất lưu luyến. Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi người cũng đều trở nên lý trí. Ít nhất bọn họ biết giữa thích và an toàn, bản thân phải lựa chọn cái gì. Vì thế, mọi người ào ào gật đầu, đồng ý với đề nghị của Hứa Tử Yên.

“Vậy mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta cùng nhau hành động, đi sâu vào rừng rậm Vô Tận thăm dò một chút, xem thử có thể tìm được một chỗ có thể tạm thời định cư hay không.”

Mất đi cơ hội định cư tại sơn cốc kia, cảm xúc mọi người đều tụt dốc, nhấm nháp chút đồ ăn, sau đó bắt đầu tu luyện. Hứa Tử Yên cũng dùng một viên Tăng Cơ đan, rồi tiến vào tu luyện.

Hơn hai tiếng sau, vẫn là Hứa Tử Yên tỉnh lại đầu tiên, nhìn thấy mọi người vẫn đang chìm trong tu luyện. Hứa Tử Yên liền lén lút đứng dậy, đi ra ngoài động nhện. Vừa ra khỏi động nhện, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời, trông thấy một vầng trăng sáng treo cao ở phía chân trời. Hứa Tử Yên tung người nhảy lên, thân hình liền nhanh chóng bật khỏi mặt đất, phóng tới đỉnh vách đá, đáp xuống một cây cổ thụ, ngửa mặt nằm trên một cành cây thô to, tiện tay hái một phiến lá cây ngậm vào miệng, ngắm nhìn phía chân trời.

Mọi nơi tối đen như mực, yên tĩnh không một tiếng động. Gió ngẫu nhiên thổi qua, khiến cành lá nho nhỏ của cây cổ thụ hơi lay động. Trăng sáng sao thưa, lúc này bầu trời tựa như cách Hứa Tử Yên gần như vậy. Vô thức huơ huơ tay, lại có vẻ xa xôi đến thế. Hai mắt quan sát mọi nơi, mây mù núi non trùng điệp, bầu trời bát ngát, Hứa Tử Yên giống như bị toàn bộ trời đất bao vây, tự đáy lòng cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, có thể bị trời đất dung hòa bất cứ lúc nào.

Hứa Tử Yên giang rộng hai tay, thả lỏng tinh thần, mỗi một tế bào đều như nhảy múa theo từng chuyển động của trời đất, chậm rãi nhảy múa ảnh hưởng đến tư duy, tiếp đó kề cận linh hồn đạt thành nhất trí, hình thành dao động tương tự trời đất, Hứa Tử Yên đã hoàn toàn dung nhập vào trời đất, dung nhập vào tự nhiên.

Ánh trăng rọi lên người Hứa Tử Yên, tỏa ra một màn ánh sáng bàng bạc, bên ngoài thân Hứa Tử Yên tản mát một làn sóng trong vắt như vằn nước. Thế giới vạn vật trong linh hồn Hứa Tử Yên không ngừng thoáng chớp hiện, tất cả hình ảnh xuyên qua xuyên lại như con thoi, rồi đột nhiên vỡ vụn trong linh hồn Hứa Tử Yên, biến thành những mảnh nhỏ tán đi bốn phương tám hướng, sau đó lại ngưng tụ một lần nữa, hình thành chín hình ảnh và sắc thái khác nhau.

Hứa Tử Yên hoàn toàn đắm chìm trong đó, hình ảnh kia giống như quen thuộc lại xa lạ, sắc thái giống như dấu ấn tự tách ra. Chỉ ngay lập tức, chín hình ảnh vỡ vụn thêm lần nữa, mảnh nhỏ tiếp tục bắn ra bốn phía, rồi lại ngưng tụ, hình thành tám đồ án và sắc thái, tám đồ án và sắc thái khiến Hứa Tử Yên có một loại cảm giác hết sức thân cận, hình như rất quen thuộc với bản thân, trong linh hồn chợt bật ra hai từ: “Bát quái.”

Đồ án bát quái không tiếng động vỡ vụn, những mảnh vỡ bắn ra bốn phía kia hợp lại lần nữa, hình thành đồ án thất tinh, kế tiếp không ngừng vỡ vụn, rồi không ngừng kết hợp. Từ lục hợp tới ngũ hành, lại đến tứ tướng, tam tài, âm dương, cuối cùng hình thành một hình cầu nguyên vẹn. Ở trong linh hồn Hứa Tử Yên tiếp tục nhảy ra hai từ: “Thái cực.”

Một tiếng chấn động nổ vang ầm ầm trong linh hồn, thái cực kia bỗng nhiên phân ra, lưỡng nghi, tam tài, tứ tướng, ngũ hành, lục hợp, thất tinh, bát quái…

Một thế giới mới lại hình thành lần nữa…

“Đây là thiên đạo sao?” Hứa Tử Yên giống như nói mê, giọng nhỏ đến không thể nghe thấy, lại triền miên không dứt…

Không khí xung quanh thân thể Hứa Tử Yên biến hóa kịch liệt, linh khí thiên địa chen chúc tới Hứa Tử Yên, tụ tập về thân thể Hứa Tử Yên, huyễn hóa ra ánh sáng bảy màu. Ánh sang bảy màu từ từ biến mất, cuối cùng biến thành một vùng hỗn độn. Thân hình Hứa Tử Yên biến mất trong khu vực hỗn độn ấy, luồng hỗn độn kia giống như một trái trứng lớn bao bọc Hứa Tử Yên ở bên trong. Một nhịp đập có quy luật chuyển động, hết thu lại phóng, lực lượng đang không ngừng gia tăng. Rốt cuộc trong linh hồn Hứa Tử Yên vang lên một tiếng nổ, luồng hỗn độn kia đột nhiên thu lại, tất cả đều bị hút vào trong cơ thể Hứa Tử Yên.

Linh khí tựa sương mù lập tức tiêu tan, trên vách đá khôi phục tình cảnh vốn có, vừa rồi tất cả đều phát sinh im ắng, lại biến mất không tiếng một động, giống như chưa từng trải qua.

Hứa Tử Yên chậm rãi mở hai mắt. Tư duy như chưa tỉnh lại từ cơn say mê trong linh hồn, qua một khắc, Hứa Tử Yên mới đột nhiên chấn động, mừng rỡ phát hiện bản thân đột phá, đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai. Hồi tưởng chuyện đã xảy ra vừa rồi, ấn tượng liền hơi mơ hồ, tựa như dấu ấn khắc sâu, lại tựa như lẫn lộn không rõ.

Lắc đầu, Hứa Tử Yên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: “Mặc kệ nó sao lại thế này, dù gì đột phá chính là chuyện tốt.”

Hứa Tử Yên nhảy xuống từ cây cổ thụ, tìm một tảng nham thạch bằng phẳng, chế tác một tấm Liễm Tức phù, sau đó thu nó vào trong cơ thể, thoáng suy nghĩ chốc lát, liền điều tiết tu vi đến Luyện Khí kỳ tầng thứ tư. Cuộc hành trình đào vong tương lai nhất định sẽ tràn ngập gian khổ, điều chỉnh tu vi bản thân lên cao, sẽ giúp giảm đi sự hoài nghi của rất nhiều người.

Sau khi điều chỉnh xong tất cả, Hứa Tử Yên khoanh chân ngồi trên tảng đá, chìm ý thức vào trong cơ thể, muốn cẩn thận xem xét bản thân đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai sẽ có biến hóa gì. Khuôn Mặt Hứa Tử Yên lộ vẻ mỉm cười, vui sướng bắt đầu dâng trào từ đáy lòng. Quả nhiên, tu vi lại tiến thêm một tầng, Hứa Tử Yên mừng rỡ phát hiện, bất kể xương cốt, cơ bắp, nội phủ hay là kinh mạch đều có sự gia tăng nhất định.

Trong giây lát, Hứa Tử Yên đang vui sướng bỗng chấn động thân thể, trên mặt hiện ra vẻ hoảng loạn, bởi vì nàng phát hiện Côn Bằng tâm bám trên cánh tay đã không còn. Hứa Tử Yên lập tức mở to mắt, kéo áo lên cao một ít, lộ ra bả vai, lại ở trên cánh tay cẩn thận tìm kiếm một lần, song vẫn không phát hiện Côn Bằng tâm. Trong lòng Hứa Tử Yên khẩn trương, nơi đó không những chất chứa tất cả gia sản của nàng, mà còn có một tiểu Côn Bằng đang sống sờ sờ. Ánh mắt Hứa Tử Yên xem xét khắp bốn phía, còn có chút lo lắng, tung mình một cái, lại bay lên trên cây cổ thụ kia, nấp ở một chỗ cành lá sum suê, cởi áo trên người xuống, cẩn thận tìm kiếm. Hai cánh tay và trước ngực đều không có ấn ký Côn Bằng, vẫy tay một cái, ở trước và sau Hứa Tử Yên ngưng tụ ra một tấm gương nước hóa thành từ thủy linh khí. Cẩn thận soi qua gương nước, Hứa Tử Yên vẫn không phát hiện ra ấn ký Côn Bằng ở sau lưng.

Hứa Tử Yên dứt khoát cởi sạch quần áo trên người, cẩn thận xoay qua xoay lại săm soi trước hai tấm gương nước, nhưng điều làm nàng thất vọng là vẫn không phát hiện ấn ký Côn Bằng. Hứa Tử Yên lập tức tản đi hai tấm gương nước, mặc quần áo lại, chán nản ngồi trên thân cây.

“Nó đã chạy đi đâu?” Hứa Tử Yên thì thào tự hỏi.

Đột nhiên, Hứa Tử Yên nhớ tới bản thân cùng Côn Bằng tâm có thêm liên hệ trên tinh thần, nàng vội vàng tập trung tinh thần lực bản thân, quả nhiên phát hiện liên hệ giữa bản thân và Côn Bằng tâm, có điều loại liên hệ này hình như đã khác xưa, cụ thể khác ở điểm nào, Hứa Tử Yên lại nói không rõ.

Theo tia liên hệ này, ý thức Hứa Tử Yên lập tức dũng mãnh tiến vào. Trước mắt là một vùng tối tăm, căn bản không thể trông thấy vật gì. Nâng tay với tới khoảng không mờ mịt kia, chạm vào tay là một lớp mềm mại có cảm giác giống như thể rắn lại từa tựa chất lỏng, bên trong không ngờ ẩn chứa linh lực mênh mông vô cùng, mênh mông tới nỗi Hứa Tử Yên chưa từng thấy bao giờ.

“Đây là Côn Bằng tâm của mình? Nhưng linh thạch của mình đâu? Nội đan yêu thú hệ thủy của mình đâu? Còn có thi thể phượng hoàng và thi thể Côn Bằng đâu? Tiểu Côn Bằng lại đi đâu rồi?”

Hứa Tử Yên đem tinh thần lực thẩm thấu ra bốn phía, không tìm được thứ bản thân muốn tìm, lại hoảng sợ phát hiện lớp hỗn độn này vậy mà ở trong đan điền của mình, đan điền của mình thế nhưng đã hoàn toàn dung hợp với Côn Bằng tâm. Sau khi Hứa Tử Yên hoảng sợ trước loại tình huống này, cũng chỉ còn lại bất đắc dĩ, không có chút biện pháp với bản thân, hoàn toàn không biết nó hình thành thế nào, đương nhiên cũng không biết xử lý ra sao.

Đột nhiên, ở trong ý thức của nàng truyền đến một tiếng kêu gọi, vùng hỗn độn tối tăm kia chợt sinh ra một trận dao động liên tục, Hứa Tử Yên dùng tinh thần lực dò xét, vùng hỗn độn dao động kia cuối cùng cũng dừng lại, một tiểu Côn Bằng chạy ra từ trong hỗn độn, đúng là Tiểu Bạch Hứa Tử Yên lần tìm không thấy. Tiểu Bạch liếc mắt ngó thân hình Hứa Tử Yên ngưng tụ từ tinh thần lực một cái, rồi hớn hở chạy tới trước mặt Hứa Tử Yên, bay vòng vòng quanh Hứa Tử Yên, chỉ là thân hình hết xiêng lại xẹo, lắc la lắc lư, trông như đã uống say. Cuối cùng mới bay được vài bước, đã ngã ập xuống, nhắm hai mắt lại, say sưa ngủ thiếp đi.

Hứa Tử Yên nghiêm túc quan sát tiểu Côn Bằng, phát hiện thần sắc nó cực kỳ yên bình, biết là có thể do nơi này chất chứa linh lực phong phú khiến tiểu Côn Bằng tiến vào trạng thái tiến giai. Tuy rằng bản thân mất đi những thứ quý giá trong Côn Bằng tâm, có điều nhìn vào vùng tối tăm mờ mịt chất chứa mênh mông linh lực xung quanh đây, có lẽ bản thân cũng chưa chắc đã chịu thiệt. Hiện tại không biết những thứ mờ mịt này có thể làm gì, nhưng tóm lại sẽ không phải vật phàm.

Hứa Tử Yên mang theo tâm trạng mất mát rồi lại chờ mong rời khỏi trong cơ thể, thoáng chốc tâm trạng Hứa Tử Yên đã tốt lên, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới, bản thân đã từng lấy ra vài thứ từ Côn Bằng tâm, tuy chỉ là vài thứ nho nhỏ, song muỗi dù nhỏ vẫn là thịt, ít nhất ở trong vòng trữ vật và túi trữ vật vẫn có một ít linh thạch, cùng mấy loại yêu đan và đan dược.

Hứa Tử Yên điều chỉnh xong tâm trạng liền đứng dậy, hai tay giang sang hai bên, hít một hơi thật sâu bầu không khí buổi sớm mai, trong người liền sảng khoái một trận. Lúc này bầu trời đã hừng sáng, một vầng mặt trời đang dần dâng lên…