Lúc này, nhóm người Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang cùng ngậm miệng tập thể. Đồng thời trong lòng bọn họ nghĩ rằng, đội trưởng đâu cần gia tộc cho đan dược gì, đan dược chỗ nàng sợ còn chẳng ít hơn gia tộc.

Nàng đương nhiên không thể nói mình là vì đề phòng gia tộc mới ẩn tàng tu vi, Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Có hai nguyên nhân, một là cháu thấy được rất nhiều người của phủ thành chủ Trung Đô thành, Tiêu gia cùng Ngô gia tựa hồ đều vận dụng Liễm Tức phù, ẩn tàng tu vi của bọn họ. Vì thế, cháu cho rằng bọn họ nhất định có âm mưu gì đó không thể cho ai biết. Mà âm mưu này rất có thể nhằm vào Hứa gia chúng ta. Tiếp qua không lâu sau, chính là cuộc so tài của Trung Đô thành, nói không chừng bọn họ sẽ làm ra sự tình gì bất lợi cho Hứa gia chúng ta. Cho nên, cháu liền ẩn tàng tu vi của mình, hy vọng vào khoảng thời gian kia, có thể ra tay bất ngờ.”

Mọi người nghe xong đều hoảng hốt, Hứa Đỉnh Thiên càng nhăn lại hai hàng lông mày, trầm giọng hỏi: “Cháu chắc chắn?”

“Dạ, cháu chắc chắn trên người bọn họ nhất định có Liễm Tức phù, cháu có thể cảm giác được.” Hứa Tử Yên dứt khoát gật đầu.

Hứa Đỉnh Thiên trầm mặc một hồi, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên hỏi: “Vậy nguyên nhân thứ hai của cháu là gì?”

Ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn Hứa Đỉnh Thiên trở nên kiên quyết, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia mong chờ, nghiêm giọng nói: “Mục tiêu của cháu là tu tiên giới, cháu biết nửa năm nữa, chính là thời gian Thái Huyền tông mở sơn môn thu đồ đệ, cháu muốn vào tông môn. Mà cháu đối với tu tiên giới hoàn toàn không biết gì cả, cho nên cháu hy vọng cháu có thể giữ lại chút gì đó, để phòng ngừa vô duyên vô cớ bị quấn vào việc mà mình không muốn làm.”

Nghe được lời Hứa Tử Yên nói, nội tâm Hứa Đỉnh Thiên bất chợt thả lỏng, đã biết chí hướng của Hứa Tử Yên không ở thế tục giới, nói cách khác Hứa Tử Yên sẽ không cùng Hứa Kỳ tranh đoạt vị trí gia chủ, hảo cảm của Hứa Đỉnh Thiên về Hứa Tử Yên thoáng chốc tăng vọt. Hôm nay Hứa Tử Yên biểu hiện ra ngoài thực lực và tiềm lực, tiến nhập Thái Huyền tông tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa trong lòng Hứa Đỉnh Thiên có cảm giác mãnh liệt, thành tựu tương lai của Hứa Tử Yên tại Thái Huyền tông tuyệt đối sẽ bất phàm, nếu như hiện tại tạo dựng mối quan hệ tốt với Hứa Tử Yên, tương lai không cần thường xuyên trợ giúp Hứa gia, chỉ cần tại thời điểm mấu chốt vươn một cánh tay, là có thể thoải mái giải quyết triệt để bất cứ khó khăn trắc trở nào của gia tộc mình. Việc này đối với Hứa gia mà nói, chính là một lá bùa hộ mệnh mạnh mẽ. Cho nên, Hứa Đỉnh Thiên tán thành gật đầu, hiền lành nói: “Yên nhi, cháu làm rất đúng, ừ, còn có lần này cháu dẫn theo bọn Kỳ nhi đột phá từng tầng vây giết của tu sĩ phương bắc, cuối cùng có thể bảo đảm sự an toàn của bọn chúng, cháu vì gia tộc lập nên công lao to lớn, gia tộc nhất định sẽ không bạc đãi cháu.”

Hiện thời Hứa Đỉnh Thiên đương nhiên sẽ không tiếp tục đi cướp đoạt công lao của Hứa Tử Yên, ngược lại muốn cực lực mượn sức Hứa Tử Yên, hy vọng tương lai nàng có thể duy trì Hứa Kỳ, bèn hiền lành nhìn Hứa Tử Yên, ôn hòa nói: “Yên nhi, đói bụng phải không?”

Hứa Lam bên cạnh nghe được lời Hứa Đỉnh Thiên lời, vội vàng lấy ra một cái bánh màn thầu đưa tới trước mặt Hứa Tử Yên.

Nhìn thấy bánh màn thầu trong tay Hứa Lam, Hứa Tử Yên đột nhiên cảm thấy bản thân rất đói bụng, bụng không tự chủ được kêu òng ọc. Trước mặt trưởng bối, bụng đột nhiên vang lên, điều này làm cho Hứa Tử Yên hết sức bối rồi, vì thế đỏ mặt tiếp nhận bánh màn thầu, vừa ăn vừa lúng búng nói: “Làm sao có thể đói như vậy?”

“Ha ha, đội trưởng, ngươi biết ngươi ngồi dưới đất bao lâu rồi không?” Hứa Mỹ Nhược buồn cười nhìn Hứa Tử Yên.

“Bao lâu?” Hứa Tử Yên ngẩng đầu quan sát bầu trời: “Chừng nửa ngày không?”

“Nửa ngày?” Tất cả mọi người mỉm cười nhìn Hứa Tử Yên, giống như đang cười một kẻ ngốc. Hứa Tử Yên bị mọi người cười đến cả người không được tự nhiên, xấu hổ gãi gãi đầu hỏi: “Vậy… vậy thì bao lâu?”

“Ngươi ngồi đây bốn ngày bốn đêm rồi.” Hứa Lân cười lớn nói, sau đó trên mặt tràn ngập hâm mộ: “Ta cũng muốn có thể ngồi bốn ngày bốn đêm như vậy, thật tốt.”

“Bốn ngày… bốn đêm.” Miệng Hứa Tử Yên ngậm bánh màn thầu đờ đẫn ngồi tại chỗ, sau đó hung hăng gật gật đầu nói: “Lần sau trước lúc ngộ đạo nhất định phải cố gắng ăn nhiều vào. Để tỉnh lại khỏi phải đói như vậy.”

“Nha đầu, ngộ đạo là cháu muốn liền có sao? Còn lần sau trước lúc ngộ đạo phải cố gắng ăn nhiều vào, ta thấy dù có một chút cơ duyên ngộ đạo, cũng sẽ bị cháu ăn sạch sành sanh.” Hứa Đỉnh Thiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Hứa Tử Yên.

“Ha ha… Ha ha… Ha ha…”

Mọi người khoan khoái tùy ý cười nhạo Hứa Tử Yên, chỉ có Hứa Tử Yên ở nơi đó xấu hổ cúi đầu ăn bánh màn thầu.

Sau khi cười xong, Hứa Kỳ đột nhiên nhìn Hứa Tử Yên nghiêm túc nói: “Đội trưởng, tu sĩ phương bắc và đệ tử tông môn vây giết chúng ta đâu?”

“Bọn họ đều đã chết.” Hứa Tử Yên vừa ăn bánh màn thầu vừa trả lời.

“Đều đã chết?” Tất cả mọi người chấn động, bọn họ nghĩ tới khả năng có cao nhân tương trợ, nhưng cũng chỉ nghĩ tới tu sĩ phương bắc và đệ tử tông môn có thể bị người trợ giúp bản thân cưỡng chế đuổi đi, chứ tuyệt đối không ngờ đến toàn bộ đều bị giết chết.

“Là ai? Giết chết bọn họ?” Hứa Đỉnh Thiên cũng thoáng chốc kinh hãi giương mắt hỏi.

“Là một người tên là Lang Gia tiền bối.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp.

“Lang Gia? Chưa từng nghe nói. Chỉ biết nơi này là Lang Gia trấn, chứ chưa bao giờ nghe nói có một người tên là Lang Gia.” Hứa Đỉnh Thiên khẽ cau mày, khổ não suy nghĩ.

“Vì sao hắn lại trợ giúp chúng ta?” Hứa Hạo Lượng suy tư hỏi.

“Hắn nói hắn và Hứa gia chúng ta có chút sâu xa, hơn nữa cháu đưa cho hắn một gốc cây An Hồn thảo.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói.

“An Hồn thảo?” Hứa Đỉnh Thiên nhìn Hứa Tử Yên thật sâu, không hề hỏi lại vấn đề liên quan đến An Hồn thảo, chỉ là trong lòng đối với tiên nữ trong truyền thuyết dạy Hứa Tử Yên công pháp tràn ngập tò mò cùng sợ hãi.

Hứa Tử Yên nhàn nhạt liếc nhìn mọi người một cái, nói tiếp: “Vốn dĩ hắn chỉ khiến người đuổi giết chúng ta đông cứng tại chỗ, sau đó cháu đưa cho hắn một gốc cây An Hồn thảo, hắn liền giết hết những người đó.”

“Đều bị một… một mình hắn giết… chết.”

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối những người chung quanh vẫn đang ngủ say, đầy mắt không thể tin.

“Hắn, à, vị tiền bối kia làm thế nào đóng băng toàn bộ người trong Lang Gia trấn?” Hứa Đỉnh Thiên yên lặng nhìn Hứa Tử Yên, hắn không phải không tin Hứa Tử Yên, chỉ là chuyện này quá mức quỷ dị, một người đóng băng cả một trấn, việc này quả thực chính là một truyền kỳ, tuy rằng sự thật ở ngay trước mắt mọi người, nhưng mọi người vẫn muốn biết người kia rốt cuộc dùng cách nào làm được.

“Hắn đàn một khúc, toàn bộ Lang Gia trấn liền biến thành như vậy.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng bâng quơ nói ra.

“Đàn… một khúc?”

“Hình như chúng ta đã từng nghe qua một chuỗi nhạc khúc.” Hứa Hạo Lượng như có điều đăm chiêu nói.

“Đúng vậy, ta hình như cũng đã nghe qua.” Lăng Tiêu suy ngẫm nói. Mọi người cũng đều gật đầu, trong lòng mơ hồ cảm thấy bản thân giống như đã nghe được một khúc nhạc.

“Phải đó, hình như sau khi chúng ta nghe thấy nhạc khúc kia, liền không hay biết gì, tới thời điểm tỉnh táo lại, chung quanh đã biến thành tình cảnh này.” Hứa Mỹ Nhược mở to mắt, lòng đầy sợ hãi thốt ra.

Mọi người thấy đám người chung quanh giống như con rối đứng bất động, không tự chủ được rùng mình một cái, nghĩ bụng: “Chẳng lẽ chúng ta cũng từng đứng bất động, mất đi ý thức giống hệt con rối thế này, thật đáng sợ.”

Nghĩ đến đây, cả đám nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Đội trưởng, vị tiền bối kia…” Lăng Tiêu gian nan nuốt nước bọt, thông thuận yết hầu hỏi: “Vị tiền bối kia đóng băng tu sĩ phương bắc, người của tông môn và tất cả người trong Lang Gia trấn, lại thả chúng ta, hắn kết quả là vì quen biết Hứa gia, hay là vì ngươi cho hắn An Hồn thảo? Hắn có thể tiếp tục bảo vệ chúng ta hay không?”

Mọi người nghe được lời của Lăng Tiêu, nội tâm chấn động, ai nấy đều dùng ánh mắt mừng rỡ nhìn Hứa Tử Yên, thầm nghĩ nếu quả thực có một vị tiền bối cao nhân như vậy che chở, bọn họ sẽ không lo chuyện bị đuổi giết nữa. Mà Hứa Đỉnh Thiên thì càng nghĩ sâu xa hơn, nếu có thể mời người như vậy về gia tộc cung phụng, vậy Hứa gia ở phương bắc chẳng phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa? Cái gì tứ đại gia tộc phương bắc, từ nay về sau phương bắc chỉ có một đại gia tộc, thì phải là Hứa gia. Cho dù là lực lượng tông môn, từ nay về sau cũng phải xem trọng liếc nhìn Hứa gia một cái. Nghĩ đến đây, Hứa Đỉnh Thiên kích động, hai mắt tỏa sáng nhìn Hứa Tử Yên, run giọng nói: “Yên nhi, vị tiền bối kia hiện tại ở nơi nào? Mau dẫn gia gia đi bái kiến ngài ấy.”

Lang Gia khoanh chân ngồi trong tiểu lâu sau tiệm thuốc Lang Gia, lông mày lập tức hơi nhíu lại. Mà lúc này trong đầu Hứa Tử Yên cũng cấp tốc suy tư: Lang Gia tiền bối nếu muốn gặp người Hứa gia, chỉ sợ đã sớm dặn dò mình, hiện giờ không nói lời nào, chính là căn bản không tính gặp người Hứa gia, hơn nữa hắn cũng nhắc rõ với mình, về sau có thể sẽ không gặp lại mình, loại cao nhân giống hắn, nếu không phải vì An Hồn thảo, chỉ sợ cũng mặc kệ chuyện của thế tục giới. Lỡ như mình lỗ mãng dắt mọi người đi bái kiến, nói không chừng sẽ bị hắn dùng một chưởng đập cho tan thành tro bụi. Vì thế, Hứa Tử Yên hàm hàm hồ hồ nói: “Lang Gia tiền bối bảo, sau khi hắn lấy được An Hồn thảo, sẽ rời khỏi nơi này, không hẹn ngày gặp lại.” Nói tới đây, Hứa Tử Yên dừng một chập, rồi tiếp tục: “Hơn nữa, cho dù Lang Gia tiền bối chưa đi, dưới tình huống chưa được ngài ấy triệu hồi, đã tiến đến quấy rầy, nói không chừng sẽ bị ngài ấy một chưởng đập chết.”

Lang Gia ngồi trong tiểu lâu trong tiệm thuốc Lang Gia, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười vừa lòng.

“Tử Yên, Lang Gia tiền bối làm sao biết trong tay cháu có An Hồn thảo? Còn có An Hồn thảo kia rốt cuộc dùng làm gì?” Hứa Hạo Lượng ở một bên nhẹ giọng hỏi.

Hứa Tử Yên nhanh chóng suy tư, vừa nãy nàng nói về chuyện An Hồn thảo hết sức lưu loát, giờ thì trong lòng hối hận không thôi, điều này cũng là vì vừa mới đột phá, tâm tình kích động nên lỡ miệng nói ra. Nhưng hiện thời Hứa Hạo Lượng đã hỏi đến, bắt gặp ánh mắt mọi người nhìn mình, biết bản thân muốn tránh cũng tránh không được. Chuyện An Hồn thảo nếu lan truyền ra ngoài, chỉ sợ lại là một phen tranh đấu, mức độ e rằng còn muốn vượt qua lần này.