Hứa Hạo Lượng nhìn thấy Hứa Tử Yên gật đầu đáp ứng, liền nói với Hứa Lam: “Trước tiên cho Yên nhi ăn thêm hai viên Giải Độc đan, sau đó khoét chỗ phù thũng trên vai nàng ra.”

Hứa Lam khẩn trương đến cả người phát run. Những đệ tử khác đều không tự chủ được chớp mắt một cái, sau đó lại mở ra, lo âu nhìn Hứa Tử Yên.

Hứa Lam nhắm chặt mắt, ổn định tâm trạng của mình, trong mắt một mảnh trang nghiêm, tay cầm kiếm trở nên ổn định, nhẹ nhàng cắt chỗ phù thũng kia lần nữa, khoét xuống từng mảng thịt thối, cộng thêm Hứa Tử Yên và Hứa Hạo Lượng cùng nhau vận công trừ độc, một lượng lớn chất lỏng màu xanh tanh hôi chảy ra từ miệng vết thương.

Một nữ đệ tử lại đây, dùng khăn tay ở bên cạnh không ngừng lau chất lỏng tanh hôi màu xanh này. Theo nọc độc bài trừ, trên mặt Hứa Tử Yên chảy ra mồ hôi rũ rượi, ướt đẫm cả mặt, không ngừng nhỏ giọt.

Hứa Lam tay cầm kiếm, thấy thân thể Hứa Tử Yên run khe khẽ, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Hứa Tử Yên cắn răng đáp.

Tất cả đệ tử xung quanh đều nhìn Hứa Tử Yên bằng ánh mắt kính nể.

“Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên, ta là đội trưởng của các ngươi mà.” Khóe miệng Hứa Tử Yên cố gắng lộ ra một tia mỉm cười.

“Ừ.”

“Lam sư tỷ, động thủ đi.”

“Được.” Hứa Lam giơ kiếm lần nữa, lại khoét ra một mảng thịt.

“Sít ~~” Hứa Tử Yên hít một hơi khí lạnh, theo tốc độ nọc độc chảy ra gia tăng, cơn phỏng rát trong cơ thể càng thêm làm người ta khó có thể chịu đựng.

Trên bầu trời ánh trăng tựa hồ cũng không đành lòng, trốn sau tầng mây. Mặt Hứa Lam đồng dạng chảy ra mồ hôi đầm đìa, trợn tròn mắt lộ vẻ khẩn trương không che giấu nổi, tay cẩn thận khoét thịt thối trên vai Hứa Tử Yên. Rất nhanh, toàn bộ nơi phù thũng đều bị Hứa Lam khoét xuống, một lượng lớn nọc độc chảy ào ạt ra.

Lúc này, ai nấy đều đã vây quanh lại, lấy hết khăn tay của mình ra, không ngừng đưa cho nữ đệ tử kia lau nọc độc cho Hứa Tử Yên, đồng thời đều mang vẻ mặt khẩn trương nhìn Hứa Tử Yên.

“Lam nhi, xử lý sạch sẽ chỗ thịt thối ở bả vai.” Hứa Hạo Lượng sau lưng gấp giọng nói.

“Dạ.” Hứa Lam nhẹ giọng đáp, lại nhìn Hứa Tử Yên cả người đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp quần áo, run giọng nói: “Kiên nhẫn một chút nhé đội trưởng.”

Hứa Tử Yên nhắm mắt lại, nỗ lực chịu đựng cơn thống khổ trong cơ thể, chỉ nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

“Đội trưởng, tiếp đến phải đụng tới phần thịt không hư thối, ngươi nhất định phải chịu đựng.”

“Nàng không biết bản thân đang chịu đựng nỗi thống khổ muốn chết ngất bất cứ lúc nào sao? Cư nhiên dong dài như vậy, mình trước kia sao không phát hiện nhỉ, chẳng phải nàng vẫn luôn kiệm lời ít nói à?” Hứa Tử Yên khóc không ra nước mắt, đành phải cắn răng, nói từng từ một: “Ta chịu được, tin tưởng ta không sai đâu, bởi vì ta là đội trưởng mà.”

Kỳ thực, Hứa Lam liên tục nói chuyện với Hứa Tử Yên, một nửa nguyên nhân là quan tâm Hứa Tử Yên, một nửa kia là bởi vì bản thân khẩn trương, bất tri bất giác sử dụng cách nói chuyện để giảm bớt sự khẩn trương của bản thân. Dù vậy, cuộc đối thoại giữa Hứa Tử Yên và Hứa Lam lại khiến đệ tử Hứa gia ở đây đều cảm động sâu sắc.

Độc phá thứ xà mọi người đều biết đến, ở Hứa gia từng có một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, bình thường hết sức dũng cảm, được đệ tử Hứa gia xưng là con người rắn rỏi. Có điều, sau một lần bị phá thứ xà cắn trúng, trong quá trình trừ độc vậy mà nhẫn nhịn không nổi cơn bỏng rát trong cơ thể, chết ngất đi, không có hắn chủ động phối hợp trừ độc, liền như vậy ra đi.

Lúc này, tất cả đệ tử Hứa gia nhìn thấy sự kiên cường của Hứa Tử Yên, nội tâm rung động, đồng thời cũng vô cùng kính nể. Nghe tới câu nói kia của Hứa Tử Yên: ‘Ta chịu được, tin tưởng ta không sai đâu, bởi vì ta là đội trưởng mà’. Thời điểm ấy, trong lòng mỗi người đều hò hét: “Ngươi là đội trưởng của chúng ta.”

Hứa Lam cắn chặt môi, không nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ chăm chú, cẩn thận chậm rãi cắt bỏ từng mảng thịt thối.

Lưng Hứa Tử Yên bắt đầu cứng ngắc, đầu có chút mê muội, cảm thấy thần kinh tựa hồ đang bị kim đâm cực nóng, làm cho ý thức mơ hồ từng đợt.

“Yên nhi.” Hứa Hạo Lượng luôn vận chuyển chân nguyên cho Hứa Tử Yên. Đương nhiên cảm giác được sự biến hóa của Hứa Tử Yên trước, không khỏi lo lắng nhẹ giọng kêu.

Hứa Tử Yên trong cơn mơ màng ‘ưm’ một tiếng, cơ bắp cả người đã bắt đầu co rút. Trái tim nhóm đệ tử Hứa gia đều co lại, bọn họ vẫn ghi nhớ khắc sâu, lúc trước con người rắn rỏi trong gia tộc chính là sau thời gian cơ bắp co rút, liền chết ngất đi, cuối cùng rốt cuộc không tỉnh lại.

Hứa Tử Yên giờ đã bị rơi vào hôn mê, từng trận đau đớn cực nóng trong cơ thể khiến thần kinh Hứa Tử Yên có khả năng suy sụp bất cứ lúc nào. Nếu không phải Hứa Tử Yên dựa vào ý chí kiên cường của bản thân, chỉ sợ đã sớm ngất đi. Kể cả như thế, trong lòng Hứa Tử Yên cũng dâng lên một cỗ tuyệt vọng, bởi vì nàng rất rõ bản thân sắp chịu không nổi.

Trong giây lát, Hứa Tử Yên nhớ tới trận chiến ở Lang Gia trấn, trận chiến của bản thân cùng Hải Trận. Trong đan điền mình từng tách ra một loại khí sinh mệnh màu trắng thánh khiết, không ngừng chữa trị kinh mạch bị tổn hại.

Vừa nghĩ đến khí sinh mệnh màu trắng kia, Hứa Tử Yên lập tức dốc hết sức lực cuối cùng, chịu đựng cơn bỏng rát, bắt đầu chia tách hai khí thể trắng đen trong đan điền, đem khí hủy diệt màu đen niêm phong trong đan điền, lại dẫn dắt khí sinh mệnh màu trắng, vận chuyển trong kinh mạch bản thân.

Một cảm giác mát lạnh xẹt qua cơ thể, Hứa Tử Yên thở hổn hển hồi phục thần trí, vừa hơi mở mắt, đã thấy ai nấy đều đang khẩn trương nhìn bản thân, sâu trong nội tâm dâng lên một trận cảm động.

“Đội trưởng ngươi… chịu đựng được không?” Hứa Lam nhịn không được lại lên tiếng hỏi.

“Ừ.”

Bây giờ trong cơ thể Hứa Tử Yên đã cảm giác đỡ hơn nhiều rồi, luồng khí sinh mệnh màu trắng kia không chỉ đang chữa trị kinh mạch bị độc tố tổn thương trong cơ thể bản thân, mà còn hóa giải độc tố trong máu, dưới tác dụng của khí sinh mệnh và Giải Độc đan, độc phá thứ xà bắt đầu yếu bớt.

“Thật sự?”

Trong mắt Hứa Lam phóng thích ý không thể tin, đệ tử Hứa gia khác cũng đều mang vẻ mặt khiếp sợ, ai cũng thật không ngờ Hứa Tử Yên dưới cơn đau như vậy còn có thể mở to mắt, thần trí tỉnh táo.

“Đúng là đội trưởng của ta.”

“Ngươi là của đội trưởng chúng ta, đội trưởng cả đời.”

Tất cả đệ tử Hứa gia, không còn hò hét trong lòng, mà là kích động kêu ra tiếng.

Nhờ tác dụng của khí sinh mệnh màu trắng, Giải Độc đan và Hứa Hạo Lượng, Hứa Tử Yên rốt cuộc hoàn toàn bài trừ độc phá thứ xà ra bên ngoài cơ thể.

Hứa Lam cùng người nữ đệ tử kia dùng nước trong rửa sạch đầu vai Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên lấy ra mấy viên Sinh Cơ đan, bóp nát rắc lên miệng vết thương rồi băng bó lại, ăn tiếp mấy viên Tăng Linh đan, sau đó sắc mặt tái nhợt nhắm hai mắt, tiến vào điều tức. Dù sao trong quá trình chữa thương vừa rồi Hứa Tử Yên đã hao phí một lượng lớn chân nguyên, cần kịp thời khôi phục, bằng không rất có thể lưu lại tai họa ngầm.

Hứa Hạo Lượng cũng tiêu hao rất nhiều chân nguyên, lười đổi chỗ, bèn ngồi ngay phía sau Hứa Tử Yên, bắt đầu điều tức.

Những người khác đều là gián đoạn quá trình bản thân đang điều tức cùng chữa thương, giờ thấy Hứa Tử Yên đã không có việc gì, cả đám sùng bái nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, quay về chỗ mình. Một lần nữa bắt đầu vận công chữa thương và điều tức khôi phục.

Ở bên kia thử luyện cốc, Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh mang theo đệ tử ba nhà đi chữa thương, khôi phục. Trên mặt ai nấy đều hết sức u ám. Bọn họ đã hiểu rõ, vận mệnh nhóm người mình rất có thể chính là chết ở nơi này. Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh hiểu rằng bên mình không phải đối thủ của Hứa Hạo Lượng, còn có Hứa Tử Yên kia. Huống chi Tiêu Như Tinh còn bị chặt đứt một cánh tay, nếu Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh bị Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên giết chết, như vậy, đệ tử Luyện Khí kỳ bọn họ trong mắt hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, chẳng qua là một bầy kiến.

Đáy lòng Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh cũng vô cùng u ám, kế hoạch của ba nhà bọn họ có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết. Ai ngờ đâu nửa chừng lại có một Hứa Tử Yên ngang trời xuất thế, không chỉ chớp mắt giết chết Ngô Việt, còn triệt hạ một tấm phù bảo duy nhất của bản thân. Kể từ đó, bên mình liền hoàn toàn rơi vào cục diện bị động. Càng thêm đòi mạng là, ở trong thử luyện cốc muốn chạy đi đều trở thành một loại hy vọng xa vời. Không có ai ở bên ngoài mở ra đại trận, bọn họ cũng chỉ còn nước bị vây ở đây, chờ đệ tử Hứa gia khôi phục sau đó tiến đến đuổi giết bản thân.

Giờ phút này, Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh đã khôi phục lại. Ánh mắt Tiêu Như Tinh lóe lên một tia hung ác, trầm giọng nói: “Mọi người không cần uể oải, Hứa Tử Yên kia đã bị ta phóng ra phá thứ xà cắn trúng, e rằng giờ này đã chết. Chỉ cần đợi mọi người đều khôi phục, chúng ta liền đi tìm đệ tử Hứa gia. Hứa Hạo Lượng kia cứ giao cho ta cùng Lý huynh, mà nhân số của các ngươi so với đệ tử Hứa gia còn nhiều hơn gấp ba, chúng ta vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối.”

Thân hình Lý Vạn Bảo chấn động, trong mắt hiện lên vẻ mừng như điên: “Tiêu huynh, con phá thứ xà của huynh thật sự cắn trúng Hứa Tử Yên?”

“Ừ, ta luôn chú ý, cũng tận mắt chứng kiến.”

“Thật tốt quá, Hứa Tử Yên kia tuyệt đối không chịu được nỗi thống khổ khi trừ độc, kể từ đó, chúng ta vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối.” Nói tới đây, hưng phấn nhìn lướt qua đệ tử ba nhà, lớn giọng nói: “Các ngươi đều nghe được rồi đấy, chúng ta mau chóng khôi phục, sau đó đi đuổi tận giết tuyệt Hứa gia.”

Hai bên điều tức chữa thương, mất đúng một ngày một đêm. Đợi đến giữa khuya ngày thứ hai, đôi bên đã hoàn toàn khôi phục. Đều đang chờ trời sáng, sẽ bắt đầu tìm kiếm đối phương, triển khai một vòng chém giết mới.

Đêm thật tĩnh lặng, bầu trời mây đen mịt mù, ánh trăng sớm đã bị mây mù che chắn, mọi nơi là một màn tối tăm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mờ ảo chung quanh.

Hứa Tử Yên lúc này đã hoàn toàn khôi phục, vết sẹo trên bờ vai cũng biến mất. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến bên Hứa Hạo Lượng, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hứa Hạo Lượng, thấp giọng hỏi: “Cửu bá, người tu luyện lực khống chế thế nào rồi?”