Hứa Hạo Lượng quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên. Cho rằng Hứa Tử Yên đang quan tâm tiến cảnh của hắn, trong lòng có hơi cảm động, khẽ đáp: “Đã có thể đem pháp lực chuyển vận hoàn chỉnh vào lá cây, đang chuẩn bị thí nghiệm pháp thuật chân chính.”

Hứa Tử Yên âm thầm gật đầu, nghĩ bụng: “Không hổ là cao thủ đương đại thứ hai của Hứa gia, nói vậy Hứa Hạo Nhiên cũng đã đạt tới trình độ tương đương.”

Trong đầu lóe lên suy nghĩ, nhẹ giọng nói với Hứa Hạo Lượng: “Cửu bá, bây giờ đệ tử ba nhà đông hơn chúng ta rất nhiều, con lo lắng, ngày mai khi hai chúng ta đối phó Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh, đệ tử Hứa gia chúng ta sẽ bị thương vong nghiêm trọng, không bằng hai chúng ta…”

Hứa Hạo Lượng nghe xong, ánh mắt phóng ra ánh sáng, gật đầu nói: “Được, Yên nhi, hai chúng ta đi.”

Hứa Tử Yên suy nghĩ chốc lát, thấp giọng nói: “Vẫn là chờ một chút đã, con lo là sau khi hai chúng ta rời đi, một khi Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh cũng giống chúng ta, tiến đến đánh lén bên đây.”

“Vậy phải làm sao đây?” Hứa Hạo Lượng lập tức nhíu mày.

“Trước tiên con ở trong này bố trí một cái phù trận, như vậy có thể ngăn cản đối phó công kích. Con nghĩ, phù bảo giống ngày hôm qua, bọn họ hẳn chỉ có một tấm, bằng không sẽ không để mặc chúng ta đào tẩu. Chỉ cần không có phù bảo như vậy, con bố trí phù trận hẳn không thành vấn đề.”

Chứng kiến sự lợi hại của phù trận Hứa Tử Yên bố trí, Hứa Hạo Lượng nghe vậy mừng rỡ, vội vàng nói khẽ: “Yên nhi, vậy con nhanh chút, chúng ta cũng tiện thừa dịp bóng đêm đi đánh lén đối phương.”

“Dạ.” Hứa Tử Yên dứt lời, lấy ra bảy mươi hai tấm ngũ phẩm phù lục, rất nhanh ở chung quanh bố trí một tòa phù trận. Đây đều là dùng ngũ phẩm phù lục bố trí phù trận, Hứa Tử Yên tin chắc, chỉ cần Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh không có phù bảo, thì tuyệt đối không phá được cái phù trận này.

Vào lúc Hứa Tử Yên bày trận, Hứa Hạo Lượng cũng truyền đạt mệnh lệnh xuống, nói cho đệ tử Hứa gia nhất định phải đứng ở trong cái phù trận này, bất kể bên ngoài phát sinh việc gì, đều không cần để ý tới.

Chúng đệ tử đều gật đầu vâng lời, Hứa Tử Yên bố trí xong, cả đám liền đi vào phù trận, khoanh chân ngồi trên cỏ. Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên thì nhanh chóng biến mất trong bóng đêm…

Trung Đô thành.

Hứa gia.

Lúc này khói thuốc súng đã tản đi, không chỉ toàn bộ tu sĩ Trung Đô thành Lý gia, Tiêu gia và Ngô gia Trúc Cơ kỳ tử vong, mà cả đệ tử Luyện Khí kỳ cùng Hậu Thiên tiến đến tấn công cũng đều chết sạch. Nghị sự đại điện Hứa gia trở thành một mảnh phế tích, toàn bộ bên ngoài cũng theo hộ tộc đại trận sụp đổ biến thành một vùng phế tích. Bên trong tổ địa cũng có không ít nhà cửa sụp đổ, hoàn toàn là tình cảnh sau đại chiến.

Nhưng Hứa gia cũng không thu dọn tất cả những thứ này, mà lập tức do các đường chủ cùng các trưởng lão Hứa Hạo Thương, Hứa Hạo Miểu, Hứa Hạo Bác dẫn theo đệ tử gia tộc chạy về phía Lý gia, tổ địa Tiêu gia cùng Ngô gia. Hứa gia muốn nhổ tận gốc ba gia tộc này ở Trung Đô thành. Từ nay về sau, ở Trung Đô thành chỉ còn một gia tộc là Hứa gia.

Lão tổ Hứa gia, Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương và Hứa Hạo Nhiên bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ không hề rời khỏi Hứa gia. Bởi vì ba nhà kia đã không có năng lực chống cự, hoàn toàn không cần thiết để tu sĩ Trúc Cơ kỳ như mình xuất thủ. Sở dĩ lập tức tiến hành vây diệt ba nhà kia, chủ yếu chính là đi cướp đoạt chiến lợi phẩm, không thể để người của ba nhà mang theo đồ quý trọng chạy trốn. Nói vậy trải qua trận cướp đoạt với ba nhà lần này, Hứa gia sẽ đạt được mùa bội thu.

Lão tổ Hứa gia, Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương cùng Hứa Hạo Nhiên đi tới thư phòng Hứa Hạo Nhiên, chờ các đường chủ cùng trưởng lão tiến đến báo cáo, đồng thời đều đang hưng phấn tán gẫu với nhau. Tuy nhiên, trò chuyện một lúc, đáy lòng bọn họ liền chìm xuống, bởi vì bọn họ chợt nhớ tới đám người Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên trong thử luyện cốc.

Trong thử luyện cốc.

Vạn vật đều tĩnh lặng, Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh ngồi trên cỏ, xung quanh bọn họ là hơn năm trăm đệ tử ba nhà. Mỗi người đều đang lẳng lặng điều tức, chờ đợi trời sáng, chờ đợi cuộc đại chiến sắp tới. Ở vòng ngoài có tám đệ tử chia thành tám phương hướng, đứng canh gác.

Trong bóng đêm, hai thân ảnh mơ hồ đang áp sát doanh địa ba nhà kia. Lấy tu vi Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên làm sao có thể bị vài đệ tử Luyện Khí kỳ phát hiện. Hai người nương nhờ bóng râm trong rừng rậm, nhanh chóng di động, trên bầu trời vốn không trăng không sao, bốn phía tối đen như mực.

Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên rất nhanh đã áp sát doanh địa ba nhà, ở dưới bóng một gốc cây đại thụ, quan sát vị trí trung tâm một gò đất ở nơi xa. Chỉ thấy một vùng đen ngòm đều là đệ tử ba nhà ngồi tại chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ánh mắt Hứa Hạo Lượng đảo qua, truyền âm cho Hứa Tử Yên nói: “Yên nhi, vậy mà có hơn năm trăm người.”

“Ừm.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng truyền âm đáp: “Người còn nhiều hơn chúng ta gấp ba lần. Cửu bá, chúng ta bắt đầu đi.”

“Được.” Hứa Hạo Lượng gật đầu, hai người nhắm phía trên đại thụ vẫy tay một cái, giữa tiếng gió, liền có vô số phiến lá cây bay tới chỗ hai người. Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên gộp đống lá cây này ở đằng trước, rồi bắt đầu quán chú pháp lực vào trong lá cây.

Hứa Hạo Lượng hành động rất cẩn thận, sợ bản thân không chú ý, không khống chế tốt pháp lực, để lá cây phát nổ, như vậy sẽ bại lộ vị trí của hai người. Hứa Tử Yên thì lại quán chú cực kỳ gọn lẹ. Hai người ai cũng không nói chuyện, toàn tâm toàn ý quán chú pháp lực vào lá cây.

Vẻn vẹn một canh giờ, ở trước Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên đã bày đầy lá cây quán chú đủ pháp lực, có đến mấy trăm chiếc. Hai người ở trong bóng đêm nhìn nhau mỉm cười, gật đầu với nhau, hai tay âm thầm lay động, sau đó nhẹ nhàng giơ lên.

Mấy trăm phiến lá cây bày trên mặt đất liền theo thủ thế của hai người nổi lên, bay tới không trung, theo gió thổi bay về hướng một nhóm thân ảnh ở trung tâm bãi đất trống kia.

Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh cùng mọi người lẳng lặng ngồi trên cỏ, gió nhẹ phất qua, Lý Vạn Bảo mở mắt, nhìn thoáng qua Tiêu Như Tinh bên cạnh, thân thiết hỏi: “Huynh đã ổn cả chưa?”

“Ừ.” Tiêu Như Tinh mặt âm trầm gật đầu.

“Cánh tay của huynh?”

“Không có việc gì, không chậm trễ việc ta giết người Hứa gia.” Trong mắt Tiêu Như Tinh phóng ra ngọn lửa oán độc.

“Nổi gió rồi.” Lý Vạn Bảo ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời, hơi nhíu mày nói: “Làm sao có nhiều lá cây như vậy?”

“Ai biết? Thời tiết thử luyện cốc này thật là khác thường.” Tiêu Như Tinh rầu rĩ nói.

Trên bầu trời mấy trăm phiến lá cây xoay tròn mới hạ xuống, rơi xuống những bóng đệ tử đang ngồi trên cỏ, có dừng trên đầu, có dừng ở trên thân, có dừng ở bên cạnh.

Nơi xa, dưới bóng đại thụ, Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên cùng mỉm cười, đồng thời dùng sức nắm chặt hai đấm. Chỉ thấy mấy trăm phiến lá cây ầm ầm nổ tung, trong trời đêm vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết. Chính là vừa nổ, đã khiến đối phương tổn thất hơn một trăm đệ tử, bị thương hơn hai trăm.

“Ha ha ha…”

Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên cất tiếng cười to, thân hình từ trong bóng râm bắn lên, bay về doanh địa của bản thân, không trung truyền đến giọng nói đắc ý của Hứa Hạo Lượng: “Lý Vạn Bảo, Tiêu Như Tinh, hy vọng các ngươi thích lễ vật ta tặng cho các ngươi, ha ha ha…”

“Hứa Hạo Lượng, mồ mả tổ tông nhà ngươi.” Trên bãi đất trống có hai thân ảnh phóng lên, với theo phương hướng Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên chửi ầm lên.

Ngày thứ hai, sáng sớm.

Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên mang theo đệ tử Hứa gia, bay về nơi đám người Lý Vạn Bảo cư ngụ. Sau khi đi tới, phát hiện nơi đó đã không có một bóng người. Thì ra Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh tối qua nghe được tiếng cười của Hứa Tử Yên, biết phá thứ xà không giết được Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên vậy mà dựa vào thân xác nữ nhi gắng gượng được. Kể từ đó, Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh không có phù bảo sao còn dám cùng Hứa gia quyết chiến? Huống chi đêm qua, Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên phóng ra lá cây làm đệ tử ba nhà tổn thương thảm trọng. Đến bây giờ, Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh vẫn không rõ, lá cây kia làm sao lại có uy lực lớn đến vậy.

Chúng đệ tử Hứa gia đều nhìn phía Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên, Hứa Hạo Lượng cũng nhìn phía Hứa Tử Yên. Bất tri bất giác, Hứa Tử Yên đã trở thành người lãnh đạo trong tiềm thức của Hứa Hạo Lượng.

Hứa Tử Yên cúi đầu suy nghĩ chốc lát, dùng ngữ khí thương lượng nói với Hứa Hạo Lượng: “Cửu bá, chúng ta trở về cửa thử luyện cốc, sau đó từ cửa cốc bắt đầu tiến vào trong cốc, tìm tòi từng chút một, bức bọn họ ra.”

“Được.” Ánh mắt Hứa Hạo Lượng bừng sáng, dùng sức gật gật đầu, sau đó hô lên với đệ tử Hứa gia: “Chúng ta về cửa cốc, sau đó bức mấy con thỏ này ra.”

Chúng đệ tử ồ ạt đáp lời, ngự kiếm bay đi cửa vào thử luyện cốc. Đợi đi tới cửa cốc, mọi người tự triển khai đội hình, phong kín toàn bộ không gian, sau đó bắt đầu tiến từng chút một vào bên trong thử luyện cốc. Cuối cùng, khi đội ngũ tiến đến một nửa thử luyện cốc, ở một khu rừng nhỏ, vô số thân ảnh chạy tán loạn, các loại pháp thuật phi kiếm chi chít oanh kích đến.

Cũng may đệ tử Hứa gia bị Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên ngàn dặn vạn dặn phải luôn đề cao cảnh giác, cho nên cũng không thương vong bao lớn, nhưng vẫn có người bỏ mình.

Đánh giáp lá cà, kẻ thù gặp mặt, làm sao còn chuyện trò nổi. Tại cái sơn cốc phong bế này, chiến hỏa lan tràn. Đại chiến giằng co một canh giờ, cuối cùng Hứa gia lại tổn thất gần năm mươi người, mới tiêu diệt toàn bộ đệ tử ba nhà.

Mọi người thu thi thể phe mình lại, ngồi tại chỗ chữa thương nghỉ ngơi. Cứ như vậy trời tối, lại nghênh đón bình minh, Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên thương lượng, đệ tử Hứa gia tiếp tục tiến hành đẩy tiến tìm tòi, bọn họ muốn cam đoan ba nhà đối phương không có một con cá lọt lưới nào.

Lúc này, trong thư phòng Hứa Hạo Nhiên ở Trung Đô thành, bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại. Bởi vì bọn họ từ miệng thê tử Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy Cùng Ngô Mông biết được, lúc trước ba nhà bọn họ ngẫu nhiên tìm được một cái thượng cổ động phủ, bên trong tổng cộng nhặt được ba cái phù bảo, mỗi nhà được chia một tầm. Tấm phù bảo của Ngô gia ở trong tay lão tổ Ngô gia. Phù bảo của Tiêu gia ở trong tay Tiêu Như Quy, mà phù bảo còn lại của Lý gia là mang trên người Lý Vạn Bảo.