Thấy Hứa Tử Yên ở nơi đó sững sờ, nam tu sĩ kia cười nói: “Hứa sư muội, ta và muội là cùng thế hệ, vị này…” Nói tới đây, đưa tay chỉ hướng vị nữ tu sĩ bên cạnh nói: “Vị này là trưởng bối của chúng ta, Vưu Nguyệt trưởng lão.”

Hứa Tử Yên thả lòng, thầm nghĩ: “Thì ra là chuyện này, là do mình xưng hô sai, chẳng phải hắn có thể đọc ra tâm tư của mình.”

Hứa Tử Yên yên lòng, vội vàng cúi chào Vưu Nguyệt lần nữa. Vưu Nguyệt cười đi đến phía trước Hứa Tử Yên, lôi kéo tay Hứa Tử Yên nói: “Không cần đa lễ, hắn là chân truyền lục đệ tử của Thái Huyền phong, Cổ Thành.”

“Cổ sư huynh, chào huynh.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói.

Hiện giờ Hứa Tử Yên ngoại trừ khẩn trương thì vẫn là khẩn trương. Nàng không biết vì sao tông chủ Thái Huyền tông lại tự mình phái người đến nghênh đón bản thân, hơn nữa bản thân cũng không biết làm thế nào giao tiếp với chân truyền đệ tử của người đứng đầu một tông, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống đứng tại chỗ.

Cũng may Vưu Nguyệt trưởng lão khéo hiểu lòng người, nhìn ra Hứa Tử Yên lúng túng. Đừng nói đệ tử một gia tộc thế tục giới, dù là những đệ tử Thái Huyền tông, nghe nói tông chủ triệu kiến, cũng sẽ nhất thời luống cuống chân tay. Vì thế, mỉm cười nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên. Ngươi lần này ở thời điểm Thái Huyền tông phong sơn, lập công lớn. Chuyện của ngươi đã truyền đến tông môn, bị nữ nhi tông chủ Lâm Phi Ngu nghe được, liền năn nỉ tông chủ điều ngươi đến bên nàng, cùng nàng tu luyện. Đây là thiên đại phúc phận của ngươi, ngươi phải cố gắng nắm chắc.”

Liễu Nhất Thanh đứng sau Hứa Tử Yên, nghe xong sắc mặt nhăn lại, im lặng không nói gì đứng ở một bên.

Hứa Tử Yên càng nghe càng khó hiểu, cùng nữ nhi tông chủ tu luyện? Mình không phải được chọn làm đệ tử Thiên Phù phong ư? Sao lại bị điều đến Thái Huyền phong theo nữ nhi tông chủ tu luyện? Trong lòng bỗng nhiên nhớ tới lời Hứa Kỳ từng nói: “Thái Huyền tông quy củ sâm nghiêm, thân phận đệ tử há có thể thay đổi bất thường? Chỉ bằng thân phận đệ tử một gia tộc thế tục giới như muội, cho dù tình cờ lập được một vài công lao, cũng không thể có đạo lý lập tức từ thiết bài đệ tử lên tới ngân bài đệ tử. Tu tiên giới so với thế tục giới càng thêm tàn khốc, dựa vào đâu vô duyên vô cớ cho muội điều kiện tu luyện tốt? Tử Yên muội muội, muội phải cẩn thận coi chừng bị người lừa gạt.”

Hứa Tử Yên cúi đầu đứng đó, thoáng suy nghĩ, trong lòng chợt sáng tỏ. Sở dĩ, phong chủ Thiên Phù phong đột nhiên thu bản thân làm nội môn đệ tử, e rằng chẳng phải bởi vì tin vào khả năng chế phù thuật của bản thân. Mà trong lòng hắn, căn bản không tin một đệ tử gia tộc thế tục giới, còn là một cô nhóc chỉ mới mười sáu tuổi, sẽ có tài năng chế phù như thế.

Sở dĩ hắn tăng bản thân từ ngoại môn thiết bài đệ tử lên nội môn ngân bài đệ tử, là bởi vì nghe nói bản thân bị tông chủ tuyển chọn làm bạn tu luyện của nữ nhi tông chủ, sau đó mới đưa ra quyết định này. Nữ nhi tông chủ, sau lưng chính là người đứng đầu một tông, đó là chỗ dựa vững chắc lớn nhất ở Thái Huyền tông. Song cho dù bản thân bị Lâm Phi Ngu gì kia thưởng thức, cùng nàng tu luyện. Việc này đối với Thiên Phù phong có lợi ích gì đâu? Phong chủ Thiên Phù phong vì sao muốn đích thân thu mình làm đệ tử? Chẳng lẽ hắn có chuyện gì muốn mình đi làm?

Tuy nhiên, Hứa Tử Yên vừa ngẫm lại. Bản thân chẳng qua là một đệ tử gia tộc thế tục giới, hiện giờ bỗng chốc an bày mình đến bên nữ nhi tông chủ, cũng coi như tiến vào hàng ngũ đệ tử trung tâm của Thái Huyền tông, dù sao bản thân không tính chịu thiệt. Chính là không biết Lâm Phi Ngu kia tu vi thế nào? Cách làm người ra sao? Một lát nữa phải tranh thủ hỏi Liễu sư tỷ mới được.

Vưu Nguyệt thấy Hứa Tử Yên cúi đầu đứng tại chỗ, hơn nửa ngày không có phản ứng, liền thấp giọng hỏi: “Tử Yên, đang nghĩ gì đấy?”

Hứa Tử Yên bỗng chốc tỉnh táo lại, vội vàng đáp: “Không nghĩ gì cả, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn có chút ngỡ ngàng.”

Vưu Nguyệt cười ha hả nói: “Tử Yên, ta cũng là người đi theo bên cạnh Phi Ngu. Ở cạnh Phi Ngu còn có mấy người, ngươi đến đó, sẽ gặp được các nàng. Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng sinh hoạt, tu luyện, chúng ta vẫn nên thân cận, không cần câu nệ mới tốt.”

Hứa Tử Yên bỗng chốc căng thẳng: “Từ nay về sau cùng các nàng sinh hoạt, tu luyện? Chẳng lẽ không có không gian của bản thân? Vậy… một thân bí mật của mình?”

“Thế nào? Tử Yên là có ý tưởng khác?” Vưu Nguyệt phát hiện vẻ mặt Hứa Tử Yên khẩn trương, không khỏi mở miệng hỏi.

Hứa Tử Yên vội vàng lắc đầu, lại không biết nói cái gì cho phải. Lâm Phi Ngu kia chính là nữ nhi tông chủ Thái Huyền tông. Không biết có ngang ngược hay không đây? Lại nói, tu luyện không phải chuyện của riêng mình à? Vì sao nàng còn muốn có người theo nàng? Kết quả phải ở cùng nàng thế nào? Cùng nàng làm gì đây?

Vưu Nguyệt vui mừng nói: “Có thế mới phải chứ? Phải biết rằng Phi Ngu chính là nữ nhi tông chủ, hơn nữa tư chất rất cao, sở trường nhất chính là chế tác con rối, thời điểm nghe nói chế phù thuật của ngươi khá tốt, liền chủ động muốn tông chủ an bày ngươi đến cạnh nàng. Phải biết rằng, ngươi lưu lại bên cạnh Phi Ngu, không chỉ ở tại Thái Huyền tông không ai dám khi dễ ngươi, mà cả đan dược tu luyện cũng sẽ không thiếu phần ngươi.”

“Thuật con rối? Thái Huyền tông Thiên Phù phong không phải có rất nhiều sư huynh sư tỷ sao? Phi Ngu sư tỷ chỉ cần hỏi phong chủ Thiên Phù phong yêu cầu một người là được rồi mà?” Hứa Tử Yên không hiểu hỏi.

Vưu Nguyệt bĩu môi nói: “Lương phong chủ chính là quá keo kiệt, muốn đòi hắn một chân truyền đệ tử, mà cứ như cắt thịt của hắn vậy, căn bản không chịu cho.”

Hứa Tử Yên nghe xong không khỏi cười khổ, thầm nghĩ: “Chân truyền đệ tử? Đó đều là tinh anh của một phong, mỗi ngày thời gian tu luyện còn không đủ dùng, làm sao cùng càn quấy với Lâm Phi Ngu kia được?”

Giờ thì Hứa Tử Yên đã rõ. Nữ nhi tông chủ Lâm Phi Ngu kia chính là một nha đầu bỏ qua việc tu luyện nghiêm chỉnh không làm, đặt hết tinh lực vào thuật con rối. Hứa Tử Yên nhận xét trong lòng, chính là một người không chịu làm việc đàng hoàng. Có thể là thời điểm chế tác con rối, yêu cầu chế phù sư phối hợp. Nhưng mà, chế phù sư trình độ thấp nàng chướng mắt, chế phù sư trình độ cao đều là chân truyền đệ tử Thiên Phù phong, phong chủ Thiên Phù phong sẽ không lấy tiền đồ chân truyền đệ tử của mình đi đùa. Cho nên, khi Lâm Phi Ngu nghe được thế tục giới xuất hiện một nhân vật như mình, liền năn nỉ tông chủ Thái Huyền tông điều mình đến bên cạnh nàng.

Kể từ đó, nàng sẽ có một người chế phù thuật cao minh ở bên cạnh, vả lại cũng không cần đi đòi người ở chỗ phong chủ Thiên Phù phong. Chỉ là, vậy thì khổ cho mình. Bản thân đi tu tiên giới, là vì tu hành. Không phải vì chơi cùng một nha đầu điên. Nói thì nói thế nhưng trước mắt bản thân có biện pháp nào đâu? Đành phải đi một bước tính một bước.

Bên này Hứa Tử Yên suy nghĩ miên man, bên kia Vưu Nguyệt lại cười nói: “Tử Yên, Phi Ngu chế tác con rối rất giỏi, chờ ngươi đi xem sẽ biết. Ngươi nhất định sẽ thích, thời điểm ta rời đi tông môn, Phi Ngu còn dặn ta mau chóng đưa ngươi về, chúng ta vẫn mau chóng khởi hành đi, đừng để cho Phi Ngu sốt ruột chờ.”

Hứa Tử Yên từ trong lời Vưu Nguyệt nghe ra không ít tin tức, thì phải là, Phi Ngu trong miệng Vưu Nguyệt kia hình như là một người tính tình bộp chộp nóng nảy, hơn nữa có vẻ rất được tông chủ Thái Huyền tông sủng ái. Ở Thái Huyền tông có địa vị siêu nhiên. Một chủ nhân như vậy, Hứa Tử Yên nào dám chậm trễ. Vì thế, liền đáp ứng bản thân lập tức trở về thu dọn đồ đạc, chào từ biệt cha mẹ, rồi sẽ theo Vưu Nguyệt khởi hành.

Kỳ thực, Hứa Tử Yên nào có đồ gì cần thu dọn, nên thu dọn thì đã sớm thu dọn xong, đều bỏ vào vòng trữ vật và túi trữ vật của mình. Nàng sở dĩ nói thế, một mặt là phải trở về chào từ biệt cha mẹ, mặt khác cũng muốn nhân cơ hội này hỏi dò Liễu Nhất Thanh một chút, xem kết quả sao lại thế này?

Về tới nhà cha mẹ, phu phụ Hứa Hạo Quang vừa nghe Hứa Tử Yên sắp phải rời khỏi gia tộc, đi Thái Huyền tông, liền bận rộn hẳn lên. Nào là quần áo đồ ăn, thu xếp trong trong ngoài ngoài. Hứa Tử Yên kêu Liễu Nhất Thanh vào phòng, đợi hai người ngồi xuống, mới nhẹ giọng nói: “Liễu sư tỷ, nói cho ta nghe một chút đi.”

Liễu Nhất Thanh chua xót cười đáp: “Tông chủ Thái Huyền tông gọi là Lâm Thượng Phong, hắn có một trai một gái. Trai gọi là Lâm Phi Dạ, tư chất không tốt lắm. Hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi, vậy mà vẫn chỉ là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất. Đây còn là tông chủ tiêu phí số lượng lớn đan dược, miễn cưỡng giúp hắn thăng cấp. Nữ nhi chính là Lâm Phi Ngu vừa rồi nhắc tới trong đại điện, tư chất của nàng tốt hơn ca ca nàng một ít, nhưng vẫn còn kém xa chưa tới mức như lời Vưu Nguyệt trưởng lão là tư chất rất tốt kia. Giờ nàng đã hai mươi tám tuổi, tu vi cũng chỉ có Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai.

Dù vậy, tình cảm giữa hai huynh muội Lâm Phi Dạ và Lâm Phi Ngu cực tốt. Lâm Phi Ngu là một nữ nhi, tu vi thấp một chút cũng thôi. Song ca ca nàng Lâm Phi Dạ, thân là trưởng tử của người đứng đầu một tông, tu vi như thế, ở trong Thái Huyền phong thì không sao, chứ đệ tử ở các phong khác thường xuyên cười nhạo hắn. Kể cả ở Thái Huyền phong, kỳ thực cũng có rất nhiều đệ tử coi hắn là phế vật, chỉ là không ai nói rõ ra thôi.

Lâm Phi Ngu thấy ca ca từ từ suy sút, nghe người khác cười nhạo ca ca, lòng nàng đau như dao cắt. Sau này nàng không biết từ nơi nào tìm được một quyển bí tịch về thuật con rối, bỗng chốc trở nên kích động. Trong bản bí tịch kia miêu tả thuật con rồi hết sức mạnh mẽ. Đây không thể nghi ngờ là mở ra cho hai huynh muội bọn họ một cánh cửa sổ, thấy được một thế giới hoàn toàn khác biệt. Ở trong thế giới kia, bọn họ thấy được hy vọng. Chỉ cần bọn họ có thể tinh thông thuật con rối, thì có thể đứng ở đỉnh tu tiên giới.

Vì thế, từ ngày đó, huynh muội bọn họ dốc hết toàn bộ tinh lực vào việc nghiên cứu thuật con rối. Phụ thân bọn họ Lâm tông chủ cũng hết sức ủng hộ bọn họ. Mắt thấy tu vi một đôi trai gái của mình không có tiến cảnh bao lớn, nếu có thể ở thuật con rối đạt được đột phá, coi như là có một kỹ năng phòng thân, cũng miễn cho một khi bản thân ngã xuống, sẽ bị người khác ức hiếp nhục nhã.

Tuy nhiên, thuật con rối vô cùng tối nghĩa khó hiểu, hai người nghiên cứu tròn năm năm, vẫn không nghiên cứu ra con rối có sức chiến đấu coi cho được. Mới đầu Thiên Phù phong còn ngại mặt mũi tông chủ, phái đệ tử đi hỗ trợ, còn sau này thì đều trốn tránh hai huynh muội bọn họ. Lâm tông chủ cũng không tiện cứng rắn buộc đệ tử đến trợ giúp con mình, vì dù sao đây cũng không phải nhiệm vụ tông môn. Do đó, hai huynh muội đáng thương, lại một lần trở thành trò cười lớn của Thái Huyền tông, thậm chí toàn bộ tu tiên giới phương bắc.”