Nghe Liễu Nhất Thanh kể lại. Hứa Tử Yên không khỏi im lặng. Nàng cảm giác được sự bất đắc dĩ, bất khuất và chua xót của hai huynh muội kia. Bắt gặp Liễu Nhất Thanh cũng có chút ảm đạm, liền hỏi: “Sau này thì sao?”

Liễu Nhất Thanh than dài một tiếng, kể tiếp: “Cuối cùng, Lâm Phi Dạ từ bỏ thuật con rối, lại trở về bế quan tu luyện. Kỳ thực, nói là bế quan, trên thực tế là hắn không muốn gặp đồng môn, để tránh bị người ta chê cười. Ngược lại Lâm Phi Ngu hết sức bền lòng, vẫn luôn nỗ lực nghiên cứu thuật con rối. Chỉ là cho đến bây giờ, vẫn không có thành tựu gì. Toàn bộ đệ tử các phong trong Thái Huyền tông, ngoại trừ những đệ tử cảm giác được dựa vào tư chất bản thân đã không có tiền đồ gì, muốn lấy lòng Lâm Phi Ngu, lấy được chút đan dược tu luyện. Còn phàm là đệ tử vẫn còn chí hướng, đều trốn tránh Lâm Phi Ngu, sợ bị nàng chộp tới làm lao công, theo nàng chế tác con rối.”

Nói tới đây, Liễu Nhất Thanh cười khổ một tiếng: “Song hiện tại đã không có ai trốn tránh nàng.”

“Vì sao?” Hứa Tử Yên tò mò hỏi.

“Có lẽ vì thời gian lâu, nàng chỉ chế tạo ra vài thứ giống như đồ chơi. Đã triệt để trở thành trỏ cười trong Thái Huyền tông. Những đệ tử này không giáp mặt cười nhạo nàng đã không tệ, nàng làm sao còn dám đi chộp đệ tử tới giúp nàng chế tác con rối?”

Nghe xong lời kể của Liễu Nhất Thanh, Hứa Tử Yên cũng thầm cười khổ không ngớt. Thật rõ ràng là, huynh muội Lâm Phi Ngu giờ đã trở thành trò cười của Thái Huyền tông, thậm chí toàn bộ tu tiên giới phương bắc. Hiện tại nàng không tìm được người có thực lực chân chính trong Thái Huyền tông đến trợ giúp nàng, ở bên cạnh nàng cũng đều là mấy người a dua nịnh hót. Tựa như Vưu Nguyệt kia, đều là nhân vật đời trước, không biết đã mấy trăm gần ngàn tuổi chưa, lại chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười. Suy tới Hạ Kiệt lúc trước gặp ở gia tộc năm nay mới hai mươi hai tuổi, từ đó có thể thấy được bên cạnh Lâm Phi Ngu đều là những hạng người gì.

Cho nên, Lâm Phi Ngu liền đem tâm tư chuyển đến trên người đệ tử mới. Lại nghe nói bản thân biết chế tác phù lục thì càng không bỏ qua bản thân, nghĩ đến đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ của nàng, trong lòng chưa hẳn tin tưởng bản thân sẽ có trình độ chế phù cao như thế. Nhưng mà, có dù sao vẫn hơn không.

Chính bản thân không phải cũng là số khổ sao? Tự dưng lại bị Lâm Phi Ngu kia nhìn trúng?

Xem thần sắc chua xót của Liễu Nhất Thanh đối diện, Hứa Tử Yên không khỏi suy ngẫm, thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra Liễu Nhất Thanh trước mắt đây cũng là một người tư chất bình thường, hiện giờ bị Thiên Phù phong phái tới bảo vệ mình, e rằng cũng là bị người Thiên Phù phong bỏ qua. Chính là không biết nàng kết quả là tới bảo vệ mình, hay là đến giám thị mình?”

Vì thế, Hứa Tử Yên liền hỏi thử: “Liễu sư tỷ, tỷ bị Hỏa Vũ đại sư huynh phái tới, huynh ấy không có giao đãi cho tỷ gì à?”

Thần sắc Liễu Nhất Thanh sửng sốt, tiếp đó lập tức hiểu rõ ý của Hứa Tử Yên, chợt kích động đứng bật dậy, đề cao giọng nói: “Ngươi là đang hoài nghi ta?”

Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi cảm thán. Ai bảo tư chất của mình ở trong tông môn thuộc loại hạ đẳng, đã mấy trăm tuổi, lại vẫn là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám. Nếu bản thân không có kỳ ngộ khác, chỉ sợ cuối cùng cũng không thể đột phá Kết Đan kỳ, thọ nguyên hao hết mà chết. Vốn tưởng rằng Hứa Tử Yên là kỳ ngộ của mình, thật không ngờ lại là kết quả này. Vậy thì thế nào? Bản thân có can đảm và tư cách phản kháng phong chủ sao? Huống chi…

Vẻ chua xót trên mặt Liễu Nhất Thanh phát ra nồng đậm, huống chi bản thân đã đắc tội thiên tài Vạn Pháp phong Hạ Kiệt. Nếu mất đi sự che chở của phong chủ, e rằng mình chết thế nào cũng không biết. Sớm biết vậy…. sớm biết là thế này, bản thân sẽ cố không xuất đầu trước mặt Hạ Kiệt.

Liễu Nhất Thanh đặt mông ngồi xuống ghế, trên mặt tràn ngập ấm ức, đã mấy trăm tuổi, đắc tội Hạ Kiệt không nói, lại còn bị Hứa Tử Yên hoài nghi.

Nhìn khuôn mặt ấm ức của Liễu Nhất Thanh, trong lòng Hứa Tử Yên không ngừng đánh bàn tính. Liễu Nhất Thanh này rốt cuộc có phải đang giám thị mình hay không, e rằng chỉ khi gặp qua vị phong chủ Thiên Phù phong kia mới có thể biết được.

Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên nhìn Liễu Nhất Thanh đối diện, nhẹ giọng nói: “Liễu sư tỷ, ta không biết ý của phong chủ kết quả là gì, đành phải chờ tới lúc gặp phong chủ mới biết được. Nhưng mà, ta biết rằng, từ nay về sau, vận mệnh hai chúng ta sẽ gắn liền. Chỉ cần tỷ thật tình đối đãi, ta sẽ không khiến tỷ thất vọng, tin tưởng ta, ta biết tỷ cần cái gì.”

Liễu Nhất Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên, nửa ngày mới ngập ngừng hỏi: “Ngươi biết ta cần cái gì?”

Hứa Tử Yên thầm nghĩ trong lòng: “Đây còn phải hỏi sao? Ngươi muốn trường sinh, thì nhất định phải đột phá Kết Đan kỳ, muốn đột phá Kết Đan kỳ, nhất định phải cần đan dược. Đan dược thôi mà, ta đương nhiên có.”

Dù thế, Hứa Tử Yên lại không nói ra, bởi vì còn chưa đến lúc, chỉ gật đầu bình thản nói: “Ta biết.”

Vẫy tay ngăn cản lời Liễu Nhất Thanh muốn nói, lạnh nhạt mở miệng: “Chúng ta nên rời khỏi, đừng để cho Vưu Nguyệt trưởng lão và Cổ Thành sư huynh đợi lâu.”

Dứt lời, đứng dậy ra khỏi phòng, thu hết những thứ cha mẹ chuẩn bị cho vào túi trữ vật, sau lại cáo biệt một phen, liền ra khỏi cửa nhà, đi đến nghị sự đại điện gia tộc.

Liễu Nhất Thanh đằng sau lòng mang băn khoăn, nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên, đột nhiên trong lòng dâng lên một cỗ tin tưởng, không khỏi suy tư: “Nàng nói nàng biết mình cần gì, chẳng lẽ nàng thật sự biết? Xem nàng sau khi biết sự tình từ đầu đến cuối, thần sắc cũng không có chút uể oải, chẳng lẽ nàng thật sự có biện pháp?”

Hung hăng đạp bước, trong lòng hạ quyết tâm: “Đã vì nàng đắc tội Hạ Kiệt, đã bị phong chủ bỏ qua, đã lựa chọn Hứa Tử Yên, vậy thì cược Hứa Tử Yên một phen đi, ta chọn chắc ngươi rồi, ngươi tuyệt đối đừng để ta thất vọng.”

Đi tới nghị sự đại điện gia tộc, hành lễ với Vưu Nguyệt trưởng lão và Cổ Thành sư huynh lần nữa, rồi mấy người đi ra đại điện. Ở ngoài đại điện, đứng đầy nội đường đệ tử. Hứa Kỳ, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải cùng Hứa Lam đứng dẫn đầu phía trước. Hứa Tử Yên đi tới trước mặt bốn người, hít sâu một hơi, khẽ nói: “Gặp lại ở tu tiên giới.”

“Gặp lại ở tu tiên giới.”

Bốn người đồng thời cất lời, ánh mắt năm người đều tràn ngập vẻ kiên nghị.

“Tử Yên, chúng ta đi thôi.” Vưu Nguyệt phía sau khẽ kêu.

“Được.” Hứa Tử Yên đáp.

Bốn bóng người phóng lên cao, bay vút về phía trời xanh mây trắng, lập tức biến mất ở không trung.

Phi hành ở không trung, Vưu Nguyệt, Cổ Thành và Liễu Nhất Thanh tự nhiên là lăng không hư độ. Hứa Tử Yên đương nhiên sẽ không lăng không hư độ, mà ngự kiếm đi. Hơn nữa cũng không thể dốc hết toàn lực, chỉ dùng tốc độ ngự kiếm của tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu tu sĩ bình thường.

Cổ Thành phía trước khẽ cười, giương tay, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc lông chim trắng noãn, ném ra không trung. Chiếc lông chim trắng noãn kia nhanh chóng phóng đại, dài cỡ năm mét. Cổ Thành phi thân đáp lên chiếc lông kia, khoanh chân ngồi xuống. Ánh mắt Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh lộ ra vẻ hâm mộ, cũng đáp tới lông chim, khoanh chân ngồi xuống. Hứa Tử Yên học theo họ, cảm nhận xúc cảm thật mềm thật thoải mái, không khỏi tò mò vươn tay đông sờ một cái, tây sờ một cái.

Cổ Thành nhìn thấy thú vị, cười ha hả nói: “Đây là phi hành pháp khí, là dùng lông chim tiên hạc luyện chế thành, gọi là Phi Vũ.”

Dứt lời, vung ống tay áo, Phi Vũ liền nhanh chóng bay đi.

Cứ như vậy phi hành bảy ngày, bỗng nhiên, từ trên mặt truyền đến pháp lực dao động mãnh liệt, ngay cả Hứa Tử Yên tu vi thấp nhất đều cảm giác được.

Vưu Nguyệt, Cổ Thành và Liễu Nhất Thanh trên Phi Vũ bỗng biến sắc. Cổ Thành dừng Phi Vũ lại, ngồi trên Phi Vũ, vươn hai ngón tay tay phải điểm hai cái lên mắt mình, trong miệng hét lớn một tiếng: “Pháp nhãn, mở.”

Xuyên thấu qua tầng tầng mây trắng, Cổ Thành thấy được chuyện xảy ra dưới mặt đất, thần sắc không khỏi trầm xuống, mặt lộ vẻ sầu lo nói: “Phía dưới là chi nhánh bên ngoài sơn môn của Thái Huyền tông chúng ta, Trấn Yêu quan. Hình như đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta xuống nhìn xem.”

Dứt lời, cũng không trưng cầu ý kiến của Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh, vươn ngón trỏ ở Phi Vũ điểm một cái, quát: “Hạ.”

Phi Vũ xuyên qua tầng tầng mây trắng, đáp xuống dưới. Rất nhanh, Hứa Tử Yên đã thấy được một tòa đạo quan dưới chân. Môn quy rất lớn, tọa lạc trên đỉnh cao nhất của dãy núi.

Từ trên cao ngó xuống, chỉ thấy mấy trăm tu sĩ đang tập trung ở đạo quan sau núi, trước mấy trăm tu sĩ kia, lúc này đang có mười tám tu sĩ bay ở không trung, vươn tay đặt lên một cái vách đá vĩ đại.

Phi Vũ dừng trước đám người, đợi Phi Vũ đáp xuống đất, Cổ Thành liền vẫy tay thu hồi Phi Vũ. Đưa mắt quan sát vách núi đen đối diện.

“Cổ sư huynh đã đến.”

“Cổ sư huynh đến.”

“Thật tốt quá chân truyền đệ tử của tông chủ đã đến.”

“Chúng ta được cứu rồi.”

Hứa Tử Yên đưa mắt nhìn lên không, chỉ thấy đối diện là một vách núi đen khổng lồ, cao tới mười trượng. Toàn bộ vách đá hết sức nhẵn nhụi, giống như một tấm gương. Song chính ở trên vách đá bằng phẳng như thế lại có một cái hố sâu, chung quanh hố sâu là những khe hở rạn nứt.