Hứa Tử Yên im lặng không nói gì, nàng cảm thấy như vậy cũng không tệ. Trên vai không có áp lực, đi đến một hoàn cảnh lạ lẫm, sống cuộc sống khiêm tốn, khiến lòng Hứa Tử Yên bỗng nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Ba nữ tử không hề để ý tới Hứa Tử Yên, từng người chọn lựa một căn phòng tốt, liền bắt đầu quét dọn.

Hứa Tử Yên đi vào phòng còn lại, cũng không cảm thấy phòng này có cái gì không tốt, điểm duy nhất không tốt chính là không có ánh mặt trời. Hứa Tử Yên cũng không để ý việc này, bèn bắt đầu quét dọn.

Nàng xách theo thùng nước đi ra khỏi phòng, muốn đi múc nước. Mới vừa đi đến sân, liền nhìn thấy Lãnh Phù, Triệu Dĩnh cùng Ngô Á Khôn cũng xách theo thùng nước đi ra.

Triệu Dĩnh nhìn thấy Hứa Tử Yên xách thùng nước, liền ném thùng nước xuống đất, quát Hứa Tử Yên: “Kẻ thế tục giới kia, đi múc nước cho chúng ta!”

Nhìn động tác Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn cũng ném thùng nước xuống đất, quát: “Mau chút, múc nước trở về rồi đi dọn dẹp phòng chúng ta.”

Hứa Tử Yên ban đầu sửng sốt, còn ngoái lại nhìn đằng sau mình, đợi hiểu rõ ba người các nàng là nói với mình thì dở khóc dở cười. Nàng đã thật lâu không bị người quát lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp. Có điều khi Hứa Tử Yên phản ứng lại, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Bản thân muốn khiêm tốn, nhưng cũng không tính làm người hầu cho kẻ khác. Lạnh lùng nhìn lướt qua ba người, Hứa Tử Yên hờ hững không nói gì đi ra ngoài cửa.

“Còn dám không nghe? Một con kiến thế tục giới như ngươi, tin ta phế ngươi không?” Mặt Triệu Dĩnh không nén được giận, quát với theo bóng lưng Hứa Tử Yên. Nhưng trước mắt nàng cũng không dám động thủ, dù sao vừa mới đến Thái Huyền tông, nên còn chưa dám giương oai. Song bắt gặp bộ dạng lạnh lùng của Hứa Tử Yên, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, thật giống như một tiểu thư bị một tên ăn mày sỉ nhục, bèn quát với theo Hứa Tử Yên: “Hứa Tử Yên, ngươi chờ đó cho ta.”

Hứa Tử Yên khi ấy đã đi ra sân, nơi ở của các nàng nằm giữa sườn núi, Hứa Tử Yên đi xuống xem, thì ra muốn múc nước phải đi tới tận con sông dưới chân núi, lộ trình khá xa. Lúc này, bên bờ sông chi chi chít chít bóng người, đang chen chúc múc nước.

Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, lại quay trở về sân.

Ba người Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn nhăn nhó đi ra khỏi sân, nhìn thấy Hứa Tử Yên mang theo một cái thùng rỗng trở lại. Triệu Dĩnh tự đắc cho rằng Hứa Tử Yên sợ bản thân, muốn trở về xin lỗi mình. Liền ném thùng nước trong tay xuống đất, nói: “Thế nào? Lại muốn trở về múc nước cho bà cô đây?”

Hứa Tử Yên lần này ngay cả nhìn cũng không nhìn, lập tức đi lướt qua nàng, tiến vào phòng mình, ‘ầm’ một tiếng đóng cửa phòng lại.

“Ngươi…” Triệu Dĩnh tức giận muốn trở lại đuổi theo Hứa Tử Yên, y theo tính tình nàng, nàng sẽ lập tức một cước đá văng cửa phòng Hứa Tử Yên, sau đó giáo huấn Hứa Tử Yên một trận. Nhưng Lãnh Phù và Ngô Á Khôn bên cạnh sợ sự tình ầm ĩ bị liên lụy, liền đưa tay kéo Triệu Dĩnh khuyên bảo: “Quên đi, chúng ta vừa mới vào tông môn, về sau có rất nhiều thời gian chỉnh nàng.”

“Hừ.” Triệu Dĩnh hung hăng chà chà mặt đất, quay hướng phòng Hứa Tử Yên mắng: “Tiện nhân, ngươi tốt nhất trốn ở bên trong cả đời đừng đi ra.” Nói xong, có lẽ còn chưa hết giận, giẫm mạnh một cái, rồi mới trở lại xách thùng nước của mình, cùng Lãnh Phù, Ngô Á Khôn đi xuống núi.

Hứa Tử Yên trong phòng lắc lắc đầu, nàng đương nhiên chẳng tức giận mấy con kiến hôi này, làm bản thân bực dọc, cần thì giáo huấn các nàng là được. Chỉ vì đây là ngày đầu tiên đến Thái Huyền tông, nên nàng không muốn gây chuyện. Kỳ thực, các nàng đều không biết. Thái Huyền tông quản lý ngoại môn rất lỏng lẻo, cho phép hai bên đánh nhau, chỉ cần không gây tai nạn chết người là được. Đây cũng là một thủ đoạn khích lệ đệ tử cầu tiến, một tông môn muốn phát triển, mạnh hơn khôn hơn thì sống còn ngu thì chết là không thể tránh khỏi, hiện thực tàn khốc dù ở nơi nào cũng giống nhau.

Hứa Tử Yên đặt thùng nước xuống đất, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm nhất phẩm phù lục hệ thủy, vươn tay ném vào thùng nước. Phù lục hệ thủy lập tức biến thành một thùng nước sạch. Sau đó Hứa Tử Yên liền bắt đầu quét dọn.

Trong phòng ngoài một cái giường, một cái ghế và một cái bàn, thì không có gia cụ nào khác, nên quét dọn rất nhanh. Đợi nhóm Triệu Dĩnh thật vất vả múc nước trở về, Hứa Tử Yên đã dọn phòng xong, rồi ăn một ít lương khô mình mang theo. Mỗi một phong ở ngoại môn đều có căn tin, nhưng cách lúc ăn cơm vẫn còn vài canh giờ. Mà Hứa Tử Yên đã một ngày không ăn gì, làm sao nhịn được nữa. Ăn xong rồi, Hứa Tử Yên khoanh chân ngồi xuống giường bắt đầu tu luyện.

Tu luyện một canh giờ, liền nghe được tiếng chuông du dương, chỉ có ba tiếng ngắn ngủi. Hứa Tử Yên biết là đến lúc ăn cơm. Khi vừa vào ở, Thiên Phù phong ngoại môn trưởng lão đã từng dặn dò. Hứa Tử Yên leo xuống đất, mang giày đẩy cửa phòng ra, thấy ba người Triệu Dĩnh cũng vừa ra khỏi phòng, quay sang Hứa Tử Yên căm tức liếc một cái, rồi ba người kết bạn mà đi.

Hứa Tử Yên quay người khóa kỹ cửa phòng mình, sau đó đi đến nhà ăn. Vừa tiến vào nhà ăn, Hứa Tử Yên thầm than một tiếng: “Nhà ăn rộng thật.”

Múc cơm xong, Hứa Tử Yên tìm được một cái góc ngồi xuống. Vừa mới ăn mấy miếng, thì thấy có mấy người lục tục ngồi xuống cạnh mình. Hứa Tử Yên ngẩng đầu xem, phát hiện tổng cộng có sáu người, hơn nữa sáu người đều là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu. Hứa Tử Yên đảo mắt chung quanh, trong lòng không khỏi cười khổ, thì ra trong toàn bộ nhà ăn, chỉ có bảy người mình là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, người khác thấp nhất cũng là Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy.

“Xem ra mình điều chỉnh tu vi vẫn quá thấp, đợi hai ngày nữa điều chỉnh đến tầng thứ bảy đi.”

Lại đánh giá sáu đệ tử Luyện Khí kỳ ngồi xung quanh mình, trong ánh mắt cả đám lộ ra thần sắc sợ hãi, Hứa Tử Yên lập tức nghĩ ra, sáu người trước mắt nhất định là bị người khác khi dễ. Có lẽ nhìn thấy bản thân cũng là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, lại ngồi trong góc, liền không tự chủ được ngồi xuống cạnh mình. Đây cũng là đạo lý không bàn mà hợp, vật họp theo loài, người sống bầy đàn.

Hứa Tử Yên cúi đầu cấp tốc ăn cơm rồi đứng dậy ra khỏi nhà ăn. Nàng cũng không nói chuyện cùng sáu đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu kia, không phải nàng coi thường họ, mà là không có cái gì để nói. Bản thân dù sao cũng không thể cầm đầu, dẫn dắt bọn họ đi phản kháng cái gọi là bất công được. Nàng thật vất vả mới gạt đi gánh nặng gia tộc, không muốn lại gánh vác thêm một trọng trách khác.

Về tới phòng mình, Hứa Tử Yên bắt đầu tu luyện. Ở trong này tu luyện, Hứa Tử Yên cảm thấy cực kỳ thoải mái. Linh khí trong sơn môn Thái Huyền tông nồng đậm hơn phường thị rất nhiều, càng không cần nói tới thế tục giới Hứa Tử Yên từng ở.

Trời tối dần, lại qua một canh giờ, Hứa Tử Yên dừng tu luyện, phóng tinh thần lực của bản thân ra, bao phủ chung quanh sân. Phát hiện ba người Triệu Dĩnh đều ở trong phòng tu luyện, không có ai chú ý tới nàng, Hứa Tử Yên liền lấy ra sáu tấm phù lục bày chung quanh mình thành một cái Tụ Linh Trận nhỏ.

Tụ Linh Trận rất nhanh vận chuyển, linh khí thiên địa ngoài phòng bắt đầu ngưng tụ trong phòng Hứa Tử Yên. Thoáng chốc trong phòng Hứa Tử Yên, linh khí đã gấp đôi bên ngoài. Vốn dĩ linh khí nơi này so với chỗ ở thế tục giới ban đầu của Hứa Tử Yên cao hơn không biết bao nhiêu lần, hiện giờ lại bị Hứa Tử Yên bố trí Tụ Linh Trận tăng linh khí chung quanh lên gấp đôi. Hứa Tử Yên có thể cảm giác được mỗi một tế bào trong cơ thể bản thân đều khoan khoái nhảy nhót.

Một lượng lớn linh khí dũng mãnh tiến vào, hơn nữa bởi vì Hứa Tử Yên là thủy linh thể, nàng cũng không giống tu sĩ khác, chỉ có thể dựa vào thất khiếu thu nạp linh khí, mà mỗi một lỗ chân lông đều có thể hấp thu linh khí. Chung quanh nồng đậm linh khí giống như vô số dòng chảy nhỏ giọt dũng mãnh nhập vào kinh mạch Hứa Tử Yên, hội tụ thành con sông lớn hùng dũng, chảy cuồn cuộn, vận chuyển khắp Đại Chu thiên xong, lại chảy vào đan điền Hứa Tử Yên.

Toàn bộ Tử Yên không gian, linh khí dâng trào, vậy mà hình thành một màn sương tạo thành từ từng lớp linh khí. Màn sương này dần dần bị chất lỏng nửa rắn nửa lỏng xung quanh Tử Yên không gian hấp thu. Hứa Tử Yên có thể cảm giác được kinh mạch bản thân đang dần dần khuếch trương, cơ bắp và xương cốt, kể cả nội tạng đang bị linh khí chen chúc tiến vào rèn luyện.

Hai canh giờ qua đi, Hứa Tử Yên chậm rãi thu công, thu sáu tấm phù lục lại. Nàng không dám dùng Tụ Linh Trận lâu lắm, sợ bị người phát hiện. Đồng thời nàng mừng rỡ nhận ra, vận dụng Tụ Linh Trận tu luyện, tuy rằng chỉ tu luyện hai canh giờ, nhưng thu hoạch lại bằng cả một tháng ở thế tục giới.

“Khó trách tu sĩ thế tục giới không thể so sánh với tu sĩ tu tiên giới, độ nồng đậm của linh khí ở thế tục giới so sánh với tu tiên giới chính là cặn bã.”

Thu công xong, Hứa Tử Yên đột nhiên ngồi ngẩn ngơ trên giường. Bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề, chính là trước khi đan điền nàng còn chưa phát sinh biến hóa, biến thành một cái không gian, nàng còn có thể từ vòng xoáy chất lỏng biết bản thân là tu vi Trúc Cơ kỳ. Hiện giờ toàn bộ đan điền biến thành một cái không gian, thế phải làm cách nào phán đoán tu vi bản thân? Có phải bản thân tương lai cũng không có kim đan xuất hiện? Vậy sao biết được bản thân tới Kết Đan kỳ hay chưa?

Tuy rằng Hứa Tử Yên có thể từ pháp lực bản thân dao động, xem ra bản thân kết quả là cảnh giới gì. Nhưng không có tiêu chí tính giai đoạn mà tu tiên giới công nhận, Hứa Tử Yên cảm thấy trong lòng mình thật không nắm chắc. Huống hồ nàng cho tới bây giờ cũng không biết không gian trong đan điền của mình kết quả là chuyện thế nào, tương lai sẽ có biến hóa gì, nội tâm khó tránh khỏi có chút lo lắng và mơ hồ.

“Ai tu luyện ngày nào tính ngày nấy đi, về sau tăng tiến nữa rồi tính.”