Hứa Tử Yên miễn cưỡng thu hồi tâm tình, thấy cách hừng đông còn một quãng thời gian, liền nằm xuống giường định nghỉ ngơi một lát. Có điều đầu óc lại thật tỉnh táo, có thể là bởi vì duyên cớ ngày đầu tiên tiến vào tông môn quá hưng phấn. Hứa Tử Yên dứt khoát không tiếp tục buộc bản thân ngủ, mà tính toán phải sắp xếp thời gian một tháng này ở tông môn ra sao.

Mỗi buổi tối tu luyện hai canh giờ, đây là việc nhất định phải kiên trì. Ừm, ban ngày thử đi nghe bài giảng, xem có thể học được cái gì không. Nếu có, bản thân sẽ siêng đi nghe. Nếu không có, bản thân liền đi tàng thư các ngoại môn nhìn xem.

Ngày hôm qua, ngoại môn trưởng lão đã nói, ở ngoại môn có một tòa tàng thư các, nơi đó có các bộ sách căn bản, bao gồm pháp môn căn bản của ngũ phong.

Về phần thời gian buổi tối, sẽ xem bản thuật con rối Lâm Phi Ngu giao cho mình. Còn phù bảo, Hứa Tử Yên khẳng định sẽ không ở chỗ này nghiên cứu chế tác. Ở trong này một khi phát sinh nổ mạnh, bị trừng phạt là việc nhỏ, chỉ sợ sẽ khiến toàn bộ ngoại môn oanh động. Cho nên, Hứa Tử Yên chuẩn bị đến Đình Lam sơn mạch, xem xét tình huống rồi mới tính.

Hừng đông, Hứa Tử Yên vội vàng ăn xong điểm tâm, đi đến đại điện giảng bài của ngoại môn. Khi nàng ra khỏi phòng, cũng gặp đám người Triệu Dĩnh. Chỉ là Hứa Tử Yên lười để ý các nàng, trước khi các nàng còn chưa mở miệng nhục nhã bản thân, thì đã đi ra sân, bên tai chỉ còn nghe tiếng hừ tức giận của Triệu Dĩnh.

Đi tới đại điện giảng bài, tìm một vị trí ngay góc khuất ngồi xuống. Vừa ngồi chưa bao lâu, đã thấy một nam đệ tử cũng đi tới góc này. Lúc hắn phát hiện Hứa Tử Yên, rõ ràng sửng sốt, có điều lại nở nụ cười thân cận, cũng ngồi xuống bên cạnh. Hứa Tử Yên nhìn hắn một cái, đúng là một trong sáu đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu ngày hôm qua trong nhà ăn.

Chưa ngồi được bao lâu, lại lục tục có rất nhiều đệ tử tiến vào, mà năm đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu còn lại cũng không hẹn mà cùng đi đến cái góc chỗ Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên không khỏi cười khổ, xem ra cái góc khuất này chính là chuẩn bị cho đệ tử tu vi thấp.

Lúc này, trưởng lão giảng bài còn chưa đến, trên đại điện chỉ có tiếng các đệ tử nhỏ giọng trò chuyện, giọng mỗi người cũng không lớn, nhưng hợp lại liền biến thành tiếng xì xà xì xầm.

“Đường sư huynh, huynh nói tông môn vì sao lại đối đãi với tân đệ tử chúng ta như vậy?”

“Như thế nào?”

“Dựa vào cái gì những lão đệ tử có thể dùng phù lục quét dọn phòng cùng đình viện, mà chúng ta nhất định phải tự mình múc nước dọn dẹp, hơn nữa còn không cho ngự kiếm phi hành đi múc nước, phải đi bộ? Đây không phải là khi dễ tân đệ tử chúng ta à?”

“Xì, nếu ngươi có phù lục, ngươi cũng có thể.”

“Tông môn chẳng phải không phát à, có phát cho chúng ta cái nào đâu?”

“Phù lục của lão đệ tử cũng không phải tông môn phát, mà do chính bọn họ chế tác, hoặc là dùng linh thạch mua. Ngươi không nhìn thấy trong hàng ngũ tân đệ tử chúng ta cũng có dùng phù lục sao? Chúng ta cũng chẳng nhiều linh thạch như vậy? Dù có linh thạch, ta cũng không thể dùng vào loại sự tình này, dùng ở tu luyện không tốt à. Không phải chỉ là múc nước dọn một căn phòng thôi ư? Cũng sẽ không mệt chết.”

“Vậy ít nhất cũng cho chúng ta ngự kiếm phi hành đi, hoặc là cho phép chúng ta dùng túi trữ vật linh tinh, làm chi phải dùng thùng nước? Mệt chết ta, đến giờ cánh tay vẫn còn ê ẩm.”

“Có thể là tông môn rèn luyện tân đệ tử chúng ta, dù sao cũng chỉ có một năm, hơn nữa chỉ yêu cầu chúng ta thời điểm lao động không cho phép ngự kiếm phi hành, thời điểm khác cũng không có cấm. Lại nói, một năm sau tông môn sẽ không còn yêu cầu chúng ta như vậy nữa.”

“Ai, tân đệ tử đúng khổ mà.”

Các tân đệ tử oán giận được hai khắc, thì một Thiên Phù phong ngoại môn trưởng lão đi đến, bắt đầu giảng bài. Hắn giảng đều là pháp môn tu luyện cơ bản nhất của Thái Huyền tông, Hứa Tử Yên nghiêm túc lắng nghe, phát hiện có rất nhiều thứ đáng học tập. Đồ tông môn xác thực không phải thế tục giới có thể sánh bằng, chính những công pháp cơ bản này, Hứa Tử Yên cũng đều chưa từng nghe qua. Khi kết hợp với Thủy Băng quyết, Hứa Tử Yên phát hiện vốn dĩ có rất nhiều điểm trong Thủy Băng quyết bản thân không hiểu, lúc này đều có rất nhiều lĩnh ngộ. Đặc biệt vị trưởng lão kia nói hết sức tỉ mỉ, khiến đệ tử thế tục giới như Hứa Tử Yên cũng có thể nhanh chóng lĩnh ngộ.

Một canh giờ trôi qua rất nhanh, trưởng lão kia liền đứng dậy rời đi. Ngay sau đó lại một trưởng lão tiến tới, bắt đầu giảng chế phù thuật. Hứa Tử Yên nghe xong một lát, liền cảm thấy không có gì đáng nghe. Chế phù thuật hắn giảng, đối với Hứa Tử Yên mà nói thật quá đơn giản. Nhưng lại không thể đứng dậy rời đi, như vậy thật sự rất không lễ phép và quá mức kiêu ngạo.

Vì thế, Hứa Tử Yên liền nhắm hai mắt lại, khoanh chân ngồi tại chỗ, bắt đầu lại một lần nữa ôn tập pháp môn vị trưởng lão trước giảng có liên quan tới phương diện tu luyện. Tổng kết lại một phen, nàng phát hiện bản thân lại lĩnh ngộ Thủy Băng quyết sâu thêm một tầng. Hơn nữa đêm qua tu luyện, Hứa Tử Yên cảm giác tu vi bản thân mơ hồ sắp đột phá Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư hậu kỳ.

Một canh giờ này, Hứa Tử Yên không ngừng lĩnh ngộ, đợi trưởng lão kia giảng xong chế phù thuật, thời gian đã đến giữa trưa. Cho nên, tất cả đệ tử rời khỏi đại điện, đều trực tiếp đi tới nhà ăn. Ăn cơm xong, đệ tử khác đều về phòng lĩnh ngộ pháp môn hai trưởng lão giảng vào buổi sáng. Hứa Tử Yên bởi vì vào giờ của người thứ hai căn bản không nghe giảng chế phù thuật, mà lĩnh ngộ pháp môn tu luyện trưởng lão thứ nhất giảng. Cho nên, nàng đã hoàn toàn lĩnh ngộ tất cả lời trưởng lão kia giảng.

Kế tiếp, Hứa Tử Yên căn bản không trở về phòng mình, mà trực tiếp đi ra đại môn ngoại môn Thiên Phù phong, ngự kiếm đi đến ngoại môn tàng thư các.

Tàng thư các chia làm năm tầng, mỗi một tầng đặt công pháp một phong. Hơn nữa mở ra cho tất cả đệ tử, cũng không có quy định bởi vì ngươi là ngoại môn đệ tử Thiên Phù phong mà không cho ngươi xem công pháp phong khác. Do nơi này đều là những thứ căn bản, đều là công pháp Luyện Khí kỳ, không có gì phải giữ bí mật. Song đợi đệ tử đột phá đến Trúc Cơ kỳ, tiến vào nội môn, sẽ không phải thế này nữa. Công pháp một phong không có khả năng cho đệ tử phong khác xem.

Hứa Tử Yên đi tới tàng thư các, có một vị lão giả ngồi bên trong. Phát hiện Hứa Tử Yên tiến vào, trong mắt để lộ ý kinh ngạc. Hắn không có cách nào khác không ngạc nhiên, vốn dĩ giờ này người tới đây cũng đã ít hơn, hầu như không có ai. Bởi vì những lão đệ tử trải qua mười năm, đã sớm quen thuộc công pháp nơi này, hơn nữa đã chọn xong công pháp cần tu luyện, nên có rất ít đệ tử tới nơi này. Mà đệ tử mới nhập môn, vừa nghe giảng bài xong, đều vội vàng trở về tiêu hóa pháp môn, nào có đệ tử chạy đến tàng thư các. Thành thử, khi lão giả kia thấy Hứa Tử Yên đi vào, mới để lộ thần sắc kinh ngạc.

Hứa Tử Yên tiến vào tàng thư các, lại không để ý vẻ mặt lão giả, đi thẳng đến khu công pháp tu luyện, nơi đó trưng bày một loạt ngọc giản, số lượng chẳng phải rất nhiều. Hứa Tử Yên cầm một vài cái lên, đặt vào mi tâm, bắn tinh thần lực ra xuyên thấu, lập tức có một luồng tin tức dũng mãnh tiến vào ý thức.

Tầng một là công pháp Thiên Phù phong, cũng không có gì thần kỳ, đều là những thứ đơn giản, chỉ khác chút ít với lời giảng của trưởng lão ban sáng. Tuy nhiên tin tức ban đầu trong một cái ngọc giản thuộc số đó khiến Hứa Tử Yên mừng rỡ một trận. Bởi vì mở đầu tin tức liền nói cho Hứa Tử Yên, đây là công pháp khai sơn thủy tổ Thái Huyền tông lưu lại, còn nói rõ xuất xứ của công pháp này.

Hứa Tử Yên nhìn một lần, cũng cảm thấy không có cái gì ngạc nhiên, nó cho nàng cảm giác chỉ là một công pháp căn bản. Dứt khoát ném tới một bên, tiếp tục đi xem công pháp khác. Công pháp trên giá cũng không nhiều, hơn nữa mỗi một công pháp trên giá đều phục chế rất nhiều ngọc giản, có lẽ vì đôi khi có quá nhiều đệ tử cùng vào, nên từng công pháp chuẩn bị rất nhiều phần. Rất nhanh Hứa Tử Yên đã xem xong từng cái. Mà thừa lại trên giá đều là một ít pháp môn chế phù căn bản, còn có một số truyền thuyết, truyện ký có liên quan tới phương diện phù thuật.

Hứa Tử Yên không xem chúng mà trực tiếp lên tầng hai. Tới tầng hai, vẫn cứ đi thẳng đến công pháp tu luyện. Tầng hai là công pháp Bách Thảo phong, Hứa Tử Yên lần này xem nhanh hơn, nàng phát hiện rất nhiều công pháp đều là trùng lặp, trong đó bao gồm thượng cổ công pháp Thái Huyền tông khai sơn tổ sư lưu lại không có ai luyện thành kia. Đợi Hứa Tử Yên đến tầng ba, phát hiện đồng dạng như thế, công pháp lặp lại nhiều lắm, đây đại khái là pháp môn căn bản của Thái Huyền tông, các phong đều không có gì khác, cho nên mới có nhiều công pháp trùng lặp như vậy. Kể từ đó, Hứa Tử Yên xem cực nhanh, thoáng chốc đã lên tầng năm.

Lão giả canh giữ cửa đại môn, lắng tai nghe được tiếng bước chân Hứa Tử Yên từ tầng một bỗng chốc lên tầng hai, tầng ba, tầng bốn, cuối cùng là tầng năm, trong mắt lộ ra sắc cổ quái. Hắn ở trong này đã rất nhiều năm, đệ tử như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Mặt trời lặn, Hứa Tử Yên rốt cuộc mệt mỏi đi xuống, hơi thi lễ với lão giả kia, rồi vội vàng chạy tới nhà ăn. Chỉ để lại lão giả kia dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn theo bóng lưng Hứa Tử Yên.

Đi tới nhà ăn, Hứa Tử Yên xới cơm xong vẫn bước thẳng đến cái góc xó ngày hôm qua, phát hiện sáu đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu đã sớm ngồi đó. Mà còn nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Hứa Tử Yên đi qua đó, đặt đồ ăn lên bàn, không nói lời nào cúi đầu bắt đầu ăn.

Sáu đệ tử kia liếc nhìn nhau, tính mở miệng, muốn cùng Hứa Tử Yên nói chuyện, nhưng nhìn thấy Hứa Tử Yên chỉ cúi đầu ăn cơm, không để ý đến bọn họ, sáu người có lẽ hai ngày này bị người khi dễ hỏng rồi, vậy mà không ai dám nói nữa, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn tiếng ăn cơm.

Hứa Tử Yên rất nhanh đã ăn xong cơm, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Sáu đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu đằng sau ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, cuối cùng một đệ tử thấp giọng nói: “Ngươi nói xem, nàng là đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu phải không?”

“Chắc vậy, ta thấy nàng cũng giống chúng ta.”

“Tinh thần nàng sao chẳng giống chúng ta gì cả? Một chút cũng không giống bộ dạng bị khi dễ?”

“Có lẽ bạn cùng viện tương đối dễ ở chung, không có khi dễ nàng.”

“Ai, chúng ta sao không gặp được bạn như vậy chứ.”

Hứa Tử Yên mau chóng trở về phòng mình, đóng cửa phòng, liền nằm lên giường, bắt đầu điều chỉnh công pháp đạt được trong đầu chiều nay. Mãi cho đến khi Hứa Tử Yên bắt đầu tu luyện, nàng rốt cuộc lĩnh ngộ hết cơ sở công pháp mỗi tầng lầu. Bởi vì mấy công pháp này đều là căn bản nhất, hơn nữa đều là cảnh giới Luyện Khí kỳ, những thứ ấy đối với Hứa Tử Yên đã là Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư thật sự không có tính khiêu chiến gì. Có điều dù sao cũng là công pháp của tông môn lớn nhất phương bắc, trình độ của tàng thư các trong gia tộc Hứa Tử Yên không thể sánh bằng, trải qua một phen thông hiểu đạo lý, Hứa Tử Yên triệt để củng cố căn bản. Vô hình trung lĩnh ngộ Thủy Băng quyết càng thêm toàn diện và thấu đáo.

Tạm thời bỏ qua công pháp, Hứa Tử Yên lại lấy ra sáu tấm phù lục, bố trí xung quanh mình Tụ Linh trận nhỏ, bắt đầu tu luyện. Mãi tu luyện hai canh giờ, Hứa Tử Yên mới ngừng, thu phù lục lại. Ngửa người nằm trên giường, nặng nề ngủ thiếp đi. Một ngày này nàng hao phí tinh thần lực nhiều lắm, cho nên không giống ngày hôm qua hưng phấn không ngủ được.

Hừng đông, Hứa Tử Yên vẫn như hôm qua, ở nhà ăn dùng cơm chiều, sau đó đi tới đại điện giảng bài ngồi vào góc xó, chờ nghe giảng bài. Mà tình hình cũng y hệt hôm qua, sáu đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu vẫn đi tới ngồi cạnh Hứa Tử Yên.

Chỉ chốc lát sau, trưởng lão hôm qua liền đi đến, bắt đầu tiếp tục giảng công pháp căn bản. Song hôm nay Hứa Tử Yên đã thông hiểu tất cả đạo lý công pháp cơ bản cảnh giới Luyện Khí kỳ của Thái Huyền tông, nghe trưởng lão kia giảng, đã cảm thấy không có gì đáng nghe thêm. Hơn nữa có mấy điểm nàng lĩnh ngộ khác với trưởng lão kia, cẩn thận cân nhắc một chút, kết hợp với hệ thống công pháp Thủy Băng quyết hoàn chỉnh làm một phép so sánh, cuối cùng Hứa Tử Yên nhận định bản thân là chính xác. Thành thử, Hứa Tử Yên cảm thấy, bản thân về sau đã không cần phải tới nơi này nghe giảng bài. Về phần truyền thụ chế phù thuật, bản thân liền càng không cần phải nghe.

Vì thế, trong quãng thời gian còn lại, Hứa Tử Yên bất chấp ánh mắt hoảng hốt của sáu người xung quanh, nhắm hai mắt lại.