Lấy ra nội đan thủy mãng, sau đó thu toàn bộ thủy mãng vào vòng trữ vật của mình, lưu trữ để về sau bản thân dùng làm đồ ăn. Đoán chừng lấy sức ăn của mình, con thủy mãng này đủ cho mình ăn hai tháng, dù sao thủy mãng đặt trong vòng trữ vật cũng không hư thối, hoàn toàn bảo đảm độ tươi sống.

Làm xong tất cả những việc này, Hứa Tử Yên mới thoải mái tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo khô mát, rồi trở về sơn động.

Vừa vào sơn động, linh khí nồng đậm đập vào mặt mà đến, Hứa Tử Yên vui mừng quá đỗi. Hiệu quả của Tụ Linh trận so với nàng tưởng tượng còn tốt hơn, độ nồng đậm linh khí vậy mà đã gần như gấp đôi nội môn Thái Huyền tông.

Hứa Tử Yên khoanh chân ngồi ở trung gian Tụ Linh trận, thả lỏng tu vi luôn áp chế. Vốn dĩ ở mấy ngày cuối cùng tại ngoại môn Thái Huyền tông, Hứa Tử Yên đã cảm giác được bản thân sắp đột phá, chỉ là thời gian và địa điểm đều không thích hợp, cho nên Hứa Tử Yên luôn áp chế tu vi. Hiện giờ hoàn toàn thả lỏng tinh thần, chân nguyên trong cơ thể lập tức bắt đầu chuyển động, bầu trời ở không gian trong đan điền phút chốc xuất hiện một cái lốc xoáy khổng lồ, linh khí trong sơn động điên cuồng tuôn vào cơ thể Hứa Tử Yên.

Tu sĩ khác vào thời điểm đột phá, ngoại trừ thất khiếu, còn có thể ở huyệt Bách Hội tại đỉnh đầu hấp thu linh lực thiên địa, trên đỉnh đầu hình thành một cái lốc xoáy hoàn toàn hình thành từ linh lực. Nhưng Hứa Tử Yên thì khác, Hứa Tử Yên là thủy linh thể, ngàn vạn sợi lông tơ trên thân không có cái nào không hấp thu linh lực. Thành ra, chung quanh Hứa Tử Yên hoàn toàn hình thành một cái lốc xoáy siêu lớn, toàn bộ thân thể Hứa Tử Yên ngồi ở trung tâm lốc xoáy.

Bởi tu vi đã gần đột phá, vì bị Hứa Tử Yên áp chế mấy ngày, nên chỉ vừa ngừng áp chế, trong cơ thể chợt nghe tiếng vỡ vụn thanh thúy, hai đại huyệt lại bị Hứa Tử Yên đả thông. Chân nguyên bành trướng đầy ắp trong cơ thể liền tìm được lối thoát, điên cuồng chen chúc vào hai cái huyệt khiếu, mất đúng hai canh giờ, hai cái huyệt khiếu mới bị rót đầy chân nguyên. Đồng thời xuất hiện hai nhánh kinh mạch cùng chủ kinh mạch nối liền với nhau.

Lốc xoáy xung quanh Hứa Tử Yên dần dần tán đi, linh khí trong Tụ Linh trận đã hơi nhạt, có điều dưới sự vận chuyển của Tụ Linh trận, vẫn đang cuồn cuộn không ngừng hội tụ, có lẽ không bao lâu nữa, nơi này sẽ lại hình thành một chỗ nồng đậm linh khí.

Hứa Tử Yên lặng lẽ tra xét tu vi bản thân, trong lòng thật vui sướng, tu vi bản thân đã như nguyện đột phá đến Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm sơ kỳ. Hứa Tử Yên hưng phấn nghĩ, lấy độ tuổi của mình, với tu vi hiện giờ, kể cả ở nội môn Thái Huyền tông, cũng có thể tính là thiên tài.

Không biết tình huống trong Tử Yên không gian thế nào? Có phải lại một lần nữa khuếch đại hay không. Đem tinh thần chìm vào Tử Yên không gian, lập tức bị biến hóa trong Tử Yên không gian làm khiếp sợ. Không ngoài suy đoán của Hứa Tử Yên, Tử Yên không gian quả thực khuếch đại, hơn nữa trực tiếp khuếch đại gấp đôi, đạt tới mười sáu mẫu không gian.

Con sông nằm giữa cũng biến thành một con sông rộng gần trăm mét, như một cái đai ngọc uốn lượn ở trung gian không gian. Dưới sông thỉnh thoảng lại có cá nhảy lên. Sau đó rơi bành bạch vào giữa sông, làm vô số bọt nước bắn tung tóe. Hứa Tử Yên ngắm nhìn thảo dược chỉ hơn nửa mẫu một ít, và một mẫu linh thước, nơi chốn còn lại đều là đất đai trụi lủi, thầm nghĩ, xem ra phải xanh hóa Tử Yên không gian rồi. Nhưng bản thân cũng không thể bỏ tất tần tật mọi thứ vào không gian? Dù sao cũng phải chọn những thứ có giá trị chút.

Xem ra phải đợi mình có thời gian rảnh, dạo quanh Đình Lam sơn mạch, xem có thể tìm được một ít thảo dược thích hợp cấy ghép vào Tử Yên không gian hay không.

Vừa nghĩ tới đó, bỗng dưng phát hiện từ trong chất nửa lỏng nửa rắn bên cạnh không gian, có cái gì đó chui ra, thứ kia từ lúc chui ra liền lăng không đánh tới Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên kinh hãi, rút lui về sau, tập trung quan sát lại. Còn chưa đợi thấy rõ ràng thứ kia là cái gì, trong lòng đã hiện lên một cảm giác thân thiết. Phút chốc, thứ kia bay đến trước mặt Hứa Tử Yên, mà Hứa Tử Yên cũng đã thấy rõ thứ đang bay tới, thì ra là tiểu Côn Bằng đã biến mất khá lâu.

Lúc này tiểu Côn Bằng đã không còn nhỏ, hai cánh mở rộng gần tới ba thước. Hứa Tử Yên tập trung xem kỹ, tiểu Côn Bằng rõ ràng đã trở thành nhất giai thần thú. Một thân lông chim trắng muốt, hai mắt long lanh hữu thần, tuy rằng vẫn là nhất giai thần thú, nhưng khí thế vương giả đã hiển lộ không thể nghi ngờ.

Vươn tay vuốt ve lông chim trên người tiểu Côn Bằng, Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi có muốn đi ra nhìn xem không.”

Tiểu Côn Bằng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lại quay đầu ngó linh khí nồng đậm trong không gian, cuối cùng lắc lắc đầu. Hứa Tử Yên cũng cảm thấy cấp bậc Tiểu Bạch giờ vẫn quá thấp, nếu bây giờ đi ra ngoài, rất có thể gặp phải nguy hiểm. Vì thế, liền gật đầu nói với tiểu Côn Bằng: “Như vậy cũng tốt, đợi khi cấp bậc ngươi cao một ít hẵng đi ra ngoài, ta cũng yên tâm.”

Phất tay chỉ phía trên đầu tiểu Côn Bằng, tiểu Côn Bằng giương cánh bay cao, thỏa sức bay lượn khắp Tử Yên không gian.

Nhìn tiểu Côn Bằng bay không ngừng trên không trung, nét mặt Hứa Tử Yên dập dờn ý cười, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu không phải Tử Yên không gian khuếch đại, thì một mẫu không gian kia thật đúng không đủ cho Tiểu Bạch lăn qua lăn lại. Xem ra mình cũng phải nỗ lực, Tiểu Bạch sẽ lớn rất nhanh, đến lúc đó mười sáu mẫu không gian cũng không đủ cho nó bay.”

Rời khỏi Tử Yên không gian, Hứa Tử Yên điều chỉnh tu vi đến Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy. Dựa theo kế hoạch của Hứa Tử Yên, nàng chuẩn bị thời điểm mười tháng sau trở lại ngoại môn tông môn thử nghiệm, điều chỉnh tu vi bản thân đến Luyện Khí kỳ tầng thứ chín. Như thế, tốc độ tuy rằng hơi mau, nhưng cũng không quá mức kinh người. Hơn nữa có bằng ấy tu vi, cũng có thể làm mấy người muốn ức hiếp mình kinh sợ, tránh gặp phải một ít phiền toái không cần thiết. Về phần vẫn cùng người khác dùng chung sân viện, Hứa Tử Yên cũng không để ý lắm, dù sao một tháng sau bản thân trở lại tông môn. Thử luyện xong, vẫn sẽ đi theo Lâm Phi Ngu quay về Đình Lam sơn mạch.

Ở trong sơn động thoáng nghỉ ngơi một lát, liền đi ra sơn động. Ngẩng đầu ngắm bầu trời, ước chừng nếu hiện tại bản thân quay về, đợi trở lại chỗ Lâm Phi Ngu, trời cũng vừa sáng. Vì thế, liền ngự kiếm, phi hành về nơi cư trú của Thái Huyền tông tại Đình Lam sơn mạch.

Về tới nơi cư trú, phát hiện đám người Lâm Phi Ngu đang dùng cơm, nhìn thấy Lâm Phi Ngu tiếp đón, Hứa Tử Yên cũng không khách khí, tự mình xới một bát cơm, ngồi xuống bắt đầu ăn. Vừa ăn một ngụm, Hứa Tử Yên liền dừng đũa, nhìn Lâm Phi Ngu hỏi: “Đây không phải linh thước?”

Lâm Phi Ngu cổ quái nhìn Hứa Tử Yên đối diện, khẽ cười nói: “Tử Yên sư muội, muội cho rằng linh thước kia là tùy tiện người nào đều có thể ăn? Đó chỉ có nội môn mới có thể ăn. Nhưng không phải ngày ngày đều ăn, hàng tháng chỉ được ăn vài ngày. Có thể ăn hàng ngày là phong chủ, trưởng lão có thân phận và chân truyền đệ tử các phong.”

“Ồ.” Hứa Tử Yên liền cúi đầu, im lặng ăn cơm trong bát, trong lòng thì thầm nghĩ: “Qua hai tháng nữa, linh thước trong Tử Yên không gian sẽ chín, mình có thể ăn cơm nấu từ linh mễ (*) mỗi ngày rồi. Ừm, chờ xuống núi đi mua một ít đồ dùng làm bếp bỏ vào sơn cốc của mình. Nói vậy, về sau mỗi ngày ngoại trừ giữa trưa ăn cơm nơi Lâm Phi Ngu, hai bữa còn lại đều sẽ tự mình nấu ăn ở sơn cốc của bản thân, hắc hắc…”

(*) Mễ: Gạo.

Ăn xong cơm, Lâm Phi Ngu liền mang theo mọi người đi tới phòng chế tác mới dựng. Mọi người nhìn mấy con rối cùng công cụ, đều là bộ dạng ngơ ngác. Hứa Tử Yên không hiểu các nàng đây là như thế nào, đành phải im lặng đứng ở một bên. Kỳ thực sự tình rất đơn giản, thuật con rối các nàng đã nghiên cứu nhiều năm, biện pháp nên nghĩ cũng đều nghĩ tới, nhưng vẫn không chế tạo ra con rối làm người ta thoáng vừa lòng. Đến bây giờ thật sự không biết nên xuống tay từ nơi nào.

Mọi người trầm mặc một lát, Lâm Phi Ngu ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên. Lúc này nàng đã đặt tất cả hy vọng lên Hứa Tử Yên, ánh mắt lộ ra hy vọng, ngữ khí mang theo ý khẩn cầu nói: “Tử Yên, muội có ý kiến gì?”

Hứa Tử Yên nghe vậy thì sửng sốt, thầm nghĩ, sao lại hỏi mình trước? Tiến lên vuốt ve những con rối đã chế tác xong, vận dụng tinh thần lực dò xét. Hứa Tử Yên tuy rằng còn chưa xem ba cái ngọc giản Lâm Phi Ngu giao cho nàng, nhưng dù sao đã từng đọc công pháp cơ bản trong Bảo Khí phong. Vừa tìm thử lập tức phát hiện vấn đề, đó là số con rối này chất liệu quá kém. Căn bản không chịu nổi một kích của tu sĩ. Nghĩ đến bản thân lần đầu tiên gặp Lâm Phi Ngu, Lý Dung Nhi kia từng nói qua, con rối hổ căn bản không chịu nổi một kích của tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu. Không có năng lực đủ mạnh chống lại tấn công, vậy con rối còn gọi là con rối ư? Còn có thể mang đến chút tác dụng nào ư?

Thu hồi bàn tay vuốt ve con rối, quay đầu nhìn Lâm Phi Ngu. Nàng vừa quay đầu đã giật cả mình, thì ra tất cả mọi người trong phòng chế tác đều đang nhìn nàng. Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Hứa Tử Yên nói: “Phi Ngu sư tỷ, ta cảm thấy chúng ta hiện tại hẳn nên bắt đầu từ cơ bản.”

“Bắt đầu từ nơi nào?” Lâm Phi Ngu sốt ruột hỏi.

“Bắt đầu từ luyện khí.” Hứa Tử Yên dùng ngữ khí kiên định trả lời: “Việc đầu tiên chúng ta phải giải quyết chính là năng lực chống đỡ tấn công của con rối. Nếu con rối không có một thân thể rắn chắc, bị đối phương dùng một chiêu liền đập nát, như vậy có chế tác con rối cỡ nào cũng vô dụng.”

“Việc này…” Vẻ mặt Lâm Phi Ngu khó xử, nhỏ giọng nói: “Vấn đề này chúng ta cũng biết, nhưng đây đã là luyện khí cao cấp nhất của chúng ta.”

Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ Bảo Khí phong không chịu hỗ trợ?”

“Lúc ban đầu có hỗ trợ, bọn họ cũng thật cảm thấy hứng thú với thuật con rối. Đầu tiên là làm một con chim nhỏ, năng lực chống đỡ tấn công của con chim nhỏ kia đúng là rất mạnh, dù cha ta dùng một kích toàn lực, cũng không thể phá hủy nó hoàn toàn.”

“Vậy sau này thì sao?” Hứa Tử Yên hưng phấn hỏi.

“Sau này Bảo Khí phong cũng nghiên cứu vài năm, nhưng năng lực công kích rốt cuộc vẫn giải quyết không xong, cũng đã từng sử dụng phù lục, thậm chí là phù bảo. Ngặt nỗi phù lục hoặc phù bảo căn bản chính là phóng thích không có mục tiêu, thường còn chưa hủy diệt mục tiêu, đã hủy đi bản thân trước. Sau này miễn cưỡng giải quyết vấn đề này, song con rối căn bản không thể phóng thích phù lục và phù bảo, là tu sĩ thông qua con rối phóng thích. Vậy còn không bằng tu sĩ trực tiếp tự mình phóng ra.” Nói tới đây, Lâm Phi Ngu nhụt chí nhìn Hứa Tử Yên.