Nghe xong Lâm Phi Ngu nói, Hứa Tử Yên rơi vào trầm tư, đột nhiên trong đầu chợt lóe, nhớ tới bản thân từng trực tiếp khắc chế phù lục lên mũi tên, liền mở miệng hỏi: “Vậy nếu trực tiếp chế tác phù lục lên con rối thì sao?”

Ánh mắt Lâm Phi Ngu liền lộ ra ý khâm phục, song ngữ khí vẫn ảm đạm: “Tử Yên sư muội, muội thật sự rất giỏi. Biện pháp này là toàn bộ Thái Huyền tông nửa năm sau mới nghĩ ra được, biện pháp này vẫn không hữu dụng. Bởi vì trực tiếp khắc chế phù lục lên con rối, lực công kích thì có, nhưng nó lại chỉ có một lần duy nhất. Tốn nhân lực cùng nguyên liệu nhường ấy, lại chỉ có thể sử dụng một lần thì hỏng, đó không phải gân gà thì là gì.”

Hứa Tử Yên lập tức nhớ tới phù tiễn bản thân chế tác, quả thực chỉ dùng được một lần. Uy lực là đủ mạnh, nhưng cũng là một vật tiêu hao. Nếu muốn đạt tới uy lực kia, phù tiễn bản thân chế tác so với con rối đơn giản và rẻ hơn nhiều, dùng một con rối để đạt tới hiệu quả kia, quả thực mất nhiều hơn được.

Hứa Tử Yên đứng tại chỗ, trong đầu nhanh chóng suy tư. Nếu muốn chế tác con thành một pháp khí, nhất định phải trực tiếp khắc chế phù lục lên con rối. Muốn cho nó có thể định hướng công kích, việc này cũng không khó, chỉ phải khắc chế phù trận phức tạp một ít. Còn nếu muốn vừa có thể công kích kẻ địch lại không tổn hại tới bản thân, thì yêu cầu đối với phù trận sẽ rất cao.

Hứa Tử Yên còn nhớ rõ, lúc trước ở thử luyện cốc, thời điểm Lý Vạn Bảo phóng phù bảo, căn bản chính là công kích toàn bộ phương vị, khi ấy Lý Vạn Bảo đứng tít trên cao, mà đệ tử bên phe hắn đều co đầu rụt cổ ở dưới chân hắn, như thế mới tránh thoát phù bảo công kích. Hơn nữa sau này nghe đại bá nói lão tổ Ngô gia phóng thích phù bảo, cũng không khống chế nổi phương hướng, công kích toàn bộ phương vị, đệ tử ba nhà chết dưới phù bảo của hắn nhiều đếm không xuể.

Hứa Tử Yên nhanh chóng lật xem truyền thừa của mình, cho đến khi nàng lật xem đến thất phẩm phù bảo, mới tìm được phù bảo có định hướng phóng thích uy lực. Hứa Tử Yên không khỏi hưng phấn, tuy rằng bây giờ nàng còn chưa thể chế tác thất phẩm phù bảo, nhưng không có nghĩa nàng về sau cũng chế tác không ra. Song vấn đề kèm theo là, phù bảo một khi phóng thích xong, lại phải làm cách nào bổ sung linh lực?

Dùng linh thạch, trong đầu Hứa Tử Yên nhanh chóng chuyển động. Phù bảo bổ sung linh lực đều là dưới tình huống không chiến đấu tiến hành, nói cách khác, đều là ngay khi phù bảo hao hết linh lực, ở trạng thái tĩnh tiến hành. Giả sử ở trong chiến đấu, vừa tiêu hao linh lực vừa bổ sung linh lực, vậy liệu có vấn đề gì không?

Hứa Tử Yên lắc lắc đầu, thầm nghĩ: “Nghĩ thôi thì không hữu dụng, tất cả những thứ này đều phải qua thực nghiệm mới biết được.”

Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Chúng ta vẫn bắt đầu từ cơ bản trước đi, đầu tiên giải quyết năng lực phòng ngự của con rối. Phương diện này Bảo Khí phong liệu có thể cung cấp trợ giúp cho chúng ta không?”

Lâm Phi Ngu lắc lắc đầu, có chút nhụt chí nói: “Bọn họ đã từ bỏ việc nghiên cứu chế tạo con rối, tuyệt học Bảo Khí phong sẽ không truyền cho đệ tử phong khác. Kể cả pháp môn luyện khí, vẫn là trước kia bọn họ đồng ý nghiên cứu chế tạo con rối, ta lén học được.”

“Cho dù tông chủ đi cũng không được?” Hứa Tử Yên giật mình hỏi.

“Không được, tông quy quy định, tuyệt học phong nào thì thuộc về phong ấy. Nếu không được phong chủ đồng ý, dù tông chủ cũng không có quyền lợi lấy đi bất luận tuyệt học gì của các phong khác.”

“Thế… đảm nhiệm chức tông chủ còn được cái quái gì?” Hứa Tử Yên không khỏi bực tức.

“Ha ha…” Lâm Phi Ngu thấy bộ dạng tức giận của Hứa Tử Yên, trong lòng ngược lại hết sức mừng rỡ, bởi vì đây chứng minh Hứa Tử Yên đang toàn tâm toàn ý trợ giúp nàng, vì thế cười nhẹ nói: “Ngoại trừ điểm này, sự tình khác vẫn là tông chủ định đoạt. Tông chủ phát ra mệnh lệnh, tất cả phong chủ phải vô điều kiện chấp hành. Kỳ thực, vừa mới bắt đầu nghiên cứu chế tạo con rối, phụ thân ta liền hạ mệnh lệnh cho các phong, phải toàn lực duy trì ta. Mà các phong cũng quả thực làm được, nhưng vô số năm trôi qua, bọn họ cũng đều tỏ vẻ bất lực với phụ thân, cho nên phụ thân cũng hết cách, đành rút mệnh lệnh kia về. Dù cho cha ta là tông chủ, cũng không thể bắt Bảo Khí phong cùng Thiên Phù phong vứt bỏ thời gian tu hành và việc cung cấp pháp khí cùng phù lục cho tông môn, chuyên môn vì một con rối được cho là không có chút hy vọng mà hao phí nhân lực và vật lực.”

“Cùng lắm chúng ta tự mình luyện chế.” Hứa Tử Yên cắn răng hung hăng nói.

“Vậy phải làm thế nào?”

Hứa Tử Yên đi tới trước một đống nguyên liệu, nhìn một thanh thép phôi hỏi: “Nếu đem thép phôi rèn thành thép tinh, có thể ngăn cản một kích của tu sĩ cảnh giới gì?”

“Có thể chống đỡ được công kích của tu sĩ Kết Đan kỳ, lúc trước Bảo Khí phong luyện chế con chim kia chính là dùng thép tinh chế tác.” Lâm Phi Ngu đáp.

Hứa Tử Yên âm thầm tính toán, Bảo Khí phong năm đó dùng thép tinh chế tác con chim kia chịu được một kích của tông chủ cấp bậc Kết Đan kỳ tầng thứ mười, tuy rằng cản được, nhưng cũng hủy hoại một phần. Nếu mình lại cho thêm phù trận, như vậy hoàn toàn có thể chống đỡ được công kích của tu sĩ Kết Đan kỳ tầng thứ mười. À, không biết lúc trước Bảo Khí phong là dùng thép tinh mấy phẩm chế tác con chim kia? Bèn ngẩng đầu nhìn Lâm Phi Ngu bên cạnh hỏi: “Phi Ngu sư tỷ, lúc trước thép tinh dùng để chế tác con chim kia, Bảo Khí phong là dùng thép tinh mấy phẩm?”

“Dùng ngũ phẩm, thép tinh tốt nhất của Bảo Khí phong.”

“Ngũ phẩm? Nếu có thể dùng thép tinh cửu phẩm chế tác con rối, chẳng phải nói không cần phù lục cũng có thể ngăn cản công kích tu sĩ Kết Đan kỳ.”

“Vì sao không dùng thép tinh cửu phẩm?” Hứa Tử Yên ngẩng đầu hỏi.

Lâm Phi Ngu nghe vậy cười khổ: “Bảo Khí phong có thể rèn chế ra thép tinh tốt nhất chính là ngũ phẩm.”

“À.” Hứa Tử Yên đột nhiên lóe suy nghĩ, nhớ tới khối vẫn thạch trong Trấn Yêu quan, liền nhẹ giọng hỏi: “Phi Ngu sư tỷ, nếu dùng vẫn thạch thì sao?”

“Vẫn thạch? Cái gì gọi là vẫn thạch?” Lâm Phi Ngu mơ hồ hỏi.

“À.” Hứa Tử Yên trong giây lát nhớ tới, ngày đó hình như nghe được người Thái Huyền tông gọi vẫn thạch là thiên thạch, lập tức sửa lời: “Chính là thiên thạch.”

“Thiên thạch à, nghe phụ thân ta nói qua, thiên thạch chính là thứ tốt. Nếu dùng thiên thạch chế tác pháp khí, có thể ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh kỳ.”

“Vậy nếu rèn nó thành thiên thạch tinh thì sao?” Ánh mắt Hứa Tử Yên lóe sáng hỏi.

“Chuyện này… ta cũng không biết.” Trong mắt Lâm Phi Ngu cũng lóng lánh tia hưng phấn sáng rọi.

“Không biết khối thiên thạch trong Trấn Yêu quan có còn hay không?” Hứa Tử Yên tự nhủ than thở.

“Muội không cần suy nghĩ.” Lâm Phi Ngu lắc đầu nói: “Đã sớm bị Bảo Khí phong thu đi rồi.”

“Vậy à.” Hứa Tử Yên hơi đau lòng. Nhưng vừa nghĩ nguyên liệu luyện khí Bảo Khí phong không thu đi thì ai thu? Bảo Khí phong chính là làm việc này mà.

Trong lòng thở dài một hơi, nhìn mấy người Lâm Phi Ngu nói: “Chúng ta vẫn nghĩ biện pháp rèn thép tinh trước đi. Phương diện khác từ từ lại nghĩ.”

Mấy người Lâm Phi Ngu cũng không có biện pháp hay gì, bèn nhìn thanh thép phôi ngẩn người. Hứa Tử Yên không để ý đến các nàng, mà đi tới một bên, ngồi xuống một cái ghế. Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ba cái ngọc giản ngày hôm qua Lâm Phi Ngu đưa cho nàng, đặt từng cái lên mi tâm, đọc lấy tin tức.

Nhóm Lâm Phi Ngu liếc nhau một cái, ngoại trừ Lâm Phi Ngu, tám người kia thấy Hứa Tử Yên ngồi trên ghế, lại bắt các nàng đi rèn thép tinh, trên mặt cả đám liền hiện ra thần sắc tức giận. Nhưng ngại Lâm Phi Ngu còn chưa nói gì, chỉ đành áp chế cơn phẫn nộ trong lòng, cùng nhau nhìn phía Lâm Phi Ngu. Trong lòng các nàng đều hy vọng Lâm Phi Ngu có thể quát lớn Hứa Tử Yên một trận, tốt nhất có thể giáo huấn Hứa Tử Yên. Đến lúc đó các nàng cũng có thể tự tay giáo huấn Hứa Tử Yên, để nàng ta biết ai là người mới, ai là người cũ.

Nhưng Lâm Phi Ngu cũng không có làm vậy. Nàng thấy Hứa Tử Yên ở nơi đó đọc ngọc giản bản thân ngày hôm qua cho nàng ấy, trong lòng mặc dù trách cứ Hứa Tử Yên đêm qua không xem, mà hôm nay mới xem. Song vừa mới nghe những lời Hứa Tử Yên nói, nàng cảm giác được Hứa Tử Yên là một người cực kỳ có trật tự. Huống chi Hứa Tử Yên chỉ dựa vào ở thế tục giới, vẻn vẹn mười sáu tuổi, liền có thể chế tạo ra cửu phẩm phù lục, nàng tin tưởng năng lực lĩnh ngộ của Hứa Tử Yên nhất định rất mạnh. Cho nên, trong lòng liền chờ đợi Hứa Tử Yên có thể từ ba cái ngọc giản kia lĩnh ngộ ra điểm các nàng không lĩnh ngộ được.

Đương nhiên, Lâm Phi Ngu cũng không đi rèn thép tinh. Không phải nàng không muốn, mà là nàng không thể. Nếu có thể rèn ra thép tinh, nàng đã sớm rèn, còn có thể chờ tới bây giờ? Cho nên, Lâm Phi Ngu liền ngồi xuống một cái ghế, đầy kỳ vọng nhìn Hứa Tử Yên.

Nhóm người kia thấy Lâm Phi Ngu đã tỏ thái độ, tự nhiên cũng không có ai dám lên tiếng, cả đám đều ngồi trên ghế nhìn Hứa Tử Yên. Suy nghĩ trong đầu các nàng lại khác Lâm Phi Ngu. Các nàng nghĩ rằng, ngươi giả vờ đi, ngươi cứ giả vờ đi, ta đợi ngươi xem xong ba cái ngọc giản kia thì có thể làm ra trò trống gì? Đám người chúng ta có ai tu vi không cao hơn ngươi? Số lần xem mấy cái ngọc giản kia không nhiều hơn ngươi? Cũng không rèn ra nổi một thanh thép tinh, để một lát sau xem ngươi mất mặt, rồi ăn nói thế nào?

Hứa Tử Yên theo thứ tự xem xong ba cái ngọc giản, tinh thần liền hoàn toàn đắm chìm trong ba cái ngọc giản. Pháp quyết trong ba cái ngọc giản rõ ràng cao hơn pháp quyết trong tàng thư các nơi ngoại môn Thái Huyền tông. Song đó cũng không phải thủ pháp rèn thép tinh, thậm chí không phải thủ pháp rèn thiết tinh. Dựa theo bên trong giới thiệu, chính là thủ pháp rèn tinh thiết cùng tinh thép. Hứa Tử Yên đương nhiên cũng biết, tinh thiết rèn đến cực hạn chính là thiết tinh, tinh thép rèn đến cực hạn chính là thép tinh. Nhưng chính điểm cực hạn đó, phải làm cách nào đi tới?

Nghiên cứu lại pháp quyết trong ba cái ngọc giản một lần, giảng giải từng pháp quyết, sau đó tổ hợp, lại thử dung hợp vài pháp quyết trong ba cái ngọc giản, mải mê thật lâu, mặt trời đã lên tới đỉnh, mắt thấy sắp đến giữa trưa, Hứa Tử Yên vẫn không nắm được bất cứ điểm mấu chốt nào.