Nhưng mà, tiếp đến Hứa Tử Yên cũng khiến Lâm Phi Ngu thất vọng rồi. Bất kể Hứa Tử Yên dùng chùy nện thanh thép phôi kia cỡ nào, cũng không thể khiến thanh thép phôi kia thu nhỏ lại một phần, thanh thép phôi liền dừng ở phẩm cấp lục phẩm tinh thép. Hai tay Lâm Phi Ngu lại một lần nữa nắm chặt, tâm trạng khẩn trương nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thất phẩm thất phẩm thất phẩm…”

Mà đám người Vưu Nguyệt lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nếu Hứa Tử Yên ngừng ở tiêu chuẩn này, trình độ chỉ so ra vượt qua các nàng một phẩm, các nàng còn chấp nhận được. Các nàng tin chắc, trải qua thời gian dài quan sát quá trình rèn của Hứa Tử Yên, chỉ cần các nàng trở về tĩnh ngộ vài ngày, các nàng nhất định cũng có thể rèn ra lục phẩm tinh thép, kể từ đó, các nàng vẫn đứng cùng Hứa Tử Yên trên một trục hoành.

Hứa Tử Yên hiện tại đang bối rối trong việc lĩnh ngộ sự thâm ảo đối với thuộc tính thủy, tựa hồ nàng đã lĩnh ngộ thuộc tính thủy đến bình cảnh. Đúng như suy nghĩ lúc trước của nàng, nếu muốn lĩnh ngộ sự thâm ảo của thuộc tính thủy, bản thân chỉ sợ phải mau chân đến xem đại dương. Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên không khỏi có chút nổi giận, chẳng lẽ bản thân thật sự chỉ có thể rèn ra lục phẩm tinh thép thôi sao?

Trong giây lát đầu óc Hứa Tử Yên bỗng lóe tia sáng, nàng đột nhiên nhớ lại quá trình rèn kiếm của Vô Danh trong chú kiếm phô ở phường thị. Hứa Tử Yên không khỏi lóe suy nghĩ, chẳng lẽ trình độ rèn của mình đình trệ, không chỉ vì chưa hoàn toàn lĩnh ngộ sự thâm ảo của thuộc tính thủy, mà còn vì vấn đề thủ pháp rèn. Đúng vậy chẳng lẽ tu sĩ Bảo Khí phong có thể rèn ra thép tinh đều là hoàn toàn lĩnh ngộ sự thâm ảo của thuộc tính? Điều đó không có khả năng, nếu nói vậy, làm sao có thể mới rèn ra ngũ phẩm thép tinh?

Nghĩ đến đây, cây chùy Hứa Tử Yên trong tay cũng không ngừng, trong đầu nỗ lực nhớ lại thủ pháp của Vô Danh. Nhưng mọi việc đêm đó ở trong đầu Hứa Tử Yên tựa như rõ ràng lại bất chợt mơ hồ, vừa cảm thấy bản thân nắm bắt được một tia cơ hội, lại lập tức thấy hoàn toàn không đúng.

“Vận luật.”

“Tiết tấu.”

Trong giây lát Hứa Tử Yên ý thức rõ ràng, đúng, chính là vận luật, chính là tiết tấu.

Hứa Tử Yên dùng tinh thần lực tập trung rèn thanh thép tinh hiện tại đã là lục phẩm trên bệ rèn, đồng thời dưới ánh mắt khiếp sợ của đám Lâm Phi Ngu chậm rãi nhắm hai mắt, đầu óc cố nhớ lại tiết tấu Vô Danh rèn trong hồi ức. Dần dần, cây chùy trong tay Hứa Tử Yên không còn dùng tốc độ như bão cuốn nện lên thanh lục phẩm thép tinh, mà khi cánh tay vung lên, liền tạo thành một loại vận luật, âm thanh chùy rèn giã xuống dần dần trở nên không còn chói tai, khiến người nghe cảm giác được chút ý tứ hàm xúc vận luật bên trong.

“Thất phẩm.” Lâm Phi Ngu khẽ kêu, vẻ mặt kích động. Bởi vì ngay tại thời điểm Lâm Phi Ngu sắp đánh mất niềm tin, thanh thép tinh dưới chùy Hứa Tử Yên lại từ lục phẩm biến thành thất phẩm, rồi lại từ thất phẩm thăng tới bát phẩm, cửu phẩm. Tư thế Hứa Tử Yên vung chùy rèn đã chậm rãi bắt đầu biến hóa, ở trong mắt đám người Lâm Phi Ngu, tư thế rèn Hứa Tử Yên không còn cứng nhắc, mà dần dần có ý vị vũ đạo, còn âm thanh nện thép tinh cũng càng thêm dễ nghe.

Đám người Lâm Phi Ngu kinh ngạc nhìn Hứa Tử Yên, trong đầu các nàng chợt hiện lên ý nghĩ: “Đây còn là rèn ư?”

Lúc bấy giờ, ở trong mắt các nàng, động tác của Hứa Tử Yên lại có biến hóa. Bởi vì Hứa Tử Yên lại lĩnh ngộ một điều thâm ảo, thì phải là: “Tiết tấu.”

“Tiết tấu thuộc tính thủy, tiết tấu thủy tính dẻo dai nhu hòa, mềm yếu tựa nước…”

Động tác Hứa Tử Yên đột nhiên thong thả lại, nhưng trong mắt đám người Lâm Phi Ngu lại không có chút cảm giác đình trệ, vẫn trôi chảy như trước, hơn nữa càng thêm tuyệt đẹp. Chùy nện xuống thép tinh lại một lần nữa từ cửu phẩm vọt tới nhất phẩm thép tinh.

“Thép tinh.”

Lần này không chỉ Lâm Phi Ngu, tất cả người trong phòng, ngoại trừ Hứa Tử Yên vẫn ở nơi đó vung chùy, tất cả đều hô lên.

Trong mắt đám người Vưu Nguyệt vừa có hưng phấn, đồng thời sâu trong đáy mắt lộ ra ngọn lửa ghen tị. Hơn nữa tám người đồng thời thầm nghĩ: “Cho dù Hứa Tử Yên có thể lĩnh ngộ thuật rèn kia, thì có năng lực thế nào. Dù sao, nàng cũng chỉ là một ngoại môn phổ thông đệ tử Luyện Khí kỳ, còn đám người mình đã là nội môn đệ tử. Đợi khi nàng có thể tiến vào nội môn, còn không biết là năm nào tháng nào, ở tu tiên giới cuối cùng vẫn là nói chuyện bằng thực lực. Cho dù ngươi được Phi Ngu thưởng thức, trước mặt Phi Ngu chúng ta không thể làm gì ngươi, nhưng sau lưng cũng có thể cho ngươi một vài giáo huấn, để ngươi biết ngươi ở trong cái nhóm này hẳn nên có thân phận gì.

Tu vi thấp, nên lo mà giữ bổn phận tu vi thấp. Ừ, chẳng phải là nàng biết rèn sao? Vậy về sau cái việc rèn đúc mệt sống mệt chết này cứ giao hết cho nàng. Bọn họ có thể đi làm một ít hoạt động càng có kỹ thuật, thật sự không được, bọn họ cũng có thể tu luyện, rồi nhàn nhã uống trà.”

Thời điểm các nàng ở nơi đó miên man suy nghĩ, lại không biết Hứa Tử Yên nhờ lần rèn này đạt được ưu việt bao lớn. Có thể nói, Hứa Tử Yên thông qua lần rèn này, mới chính thức lĩnh ngộ quyền kỹ thuộc tính thủy của Bảo Khí quyền đến tầng thứ hai. Hơn nữa bây giờ Hứa Tử Yên lại một lần nữa rơi vào bình cảnh. Hứa Tử Yên biết bản thân đã lĩnh ngộ thức thứ nhất của Bảo Khí quyền thuộc tính thủy đến cực hạn của mình. Còn lại phải đợi khi bản thân đi ngắm đại dương, xem có thể lĩnh ngộ sự thâm ảo của nước hay không.

Vì thế, Hứa Tử Yên không chút do dự bắt đầu đổi sang quyền kỹ thuộc tính thủy thức thứ hai trong Bảo Khí quyền, nhưng rèn thép tinh đâu dễ như rèn tinh thép, mãi đến khi Hứa Tử Yên cho rằng mình đã lĩnh ngộ quyền kỹ thức Bảo Khí quyền thuộc tính thủy thứ hai cùng thức thứ nhất đến một tiêu chuẩn, lại vẫn không thể nâng khối thép tinh kia lên tới nhị phẩm. Song, Hứa Tử Yên không có nổi giận, chỉ lập tức bắt đầu quyền kỹ Bảo Khí quyền thuộc tính thủy thức thứ ba. Khi Hứa Tử Yên lĩnh ngộ thức thứ ba đến một tiêu chuẩn bằng thức thứ nhất, thanh thép tinh kia rốt cuộc tăng lên tới nhị phẩm.

Lâm Phi Ngu đã kích động nói không thành lời, chỉ nhìn chằm chằm vào thanh thép tinh Hứa Tử Yên đang rèn, mà ánh mắt đám người Vưu Nguyệt cũng càng thêm ghen tị. Lại nhìn bộ dạng khẩn trương của Lâm Phi Ngu, cả đám có chút sợ hãi mất đi sự tín nhiệm của Lâm Phi Ngu, ở trong lòng vậy mà bắt đầu có chút oán hận Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên không hề ngừng lại bắt đầu thức thứ tư, không ngoài dự đoán của Hứa Tử Yên, thép tinh càng về sau càng khó rèn. Cho tới khi Hứa Tử Yên lĩnh ngộ thức thứ sáu đến cùng một trình độ với thức thứ nhất, mới nâng thanh thép tinh kia tới tam phẩm.

Hiện tại Hứa Tử Yên đã lĩnh ngộ mỗi một thức quyền kỹ Bảo Khí quyền thuộc tính thủy đến cực hạn bản thân có thể lĩnh ngộ. Hứa Tử Yên tin chắc, hiện giờ bản thân dùng lại Bảo Khí quyền này, sẽ tuyệt đối uy mãnh. Hứa Tử Yên thậm chí cảm thấy, giả sử bản thân dùng toàn lực đánh một quyền, e rằng sẽ trực tiếp phá tan pháp thuật do tu sĩ cùng giai với mình phóng ra.

Thời điểm Hứa Tử Yên cảm giác bản thân đã lĩnh ngộ quyền kỹ Bảo Khí quyền thuộc tính thủy đến mức tận cùng, liền không chút do dự bắt đầu sử dụng thức thứ nhất một lần nữa, có điều lần này không phải dùng từng thức từng thức, mà xâu chuỗi thức thứ nhất đến thức thứ sáu lại, từ thức thứ nhất đến thức thứ sáu liên tục một mạch.

Ban đầu, việc nối tiếp sáu thức còn có chút trúc trắc, nhưng dần dần trở nên lưu loát. Mà theo Hứa Tử Yên từ từ thông hiểu đạo lý lục thức, thép tinh trên bệ rèn lại một lần nữa tăng lên phẩm cấp, từ tam phẩm tăng lên tới tứ phẩm.

Đây vẫn chưa kết thúc, Hứa Tử Yên tập trung tất cả tinh thần lực, nỗ lực thử đem sáu thức hợp nhất, luyện thành cảnh giới sáu thức thuộc tính thủy hợp thành một. Dần dần sáu thức ở trong tay Hứa Tử Yên càng ngày càng chặt chẽ, dần dần phảng phất như một chùy. Mà thanh thép tinh dưới sự lĩnh ngộ không ngừng của Hứa Tử Yên lại bị rèn tăng lên phẩm chất, đạt tới ngũ phẩm thép tinh.

Hứa Tử Yên vẫn mãi tiếp tục, cứ như vậy giằng co một canh giờ, cuối cùng, Hứa Tử Yên chán nản buông chùy rèn trong tay, chán nản đứng tại chỗ. Trong lòng nàng đã rõ, bản thân ở vận luật cùng tiết tấu rèn đại khái không có bao nhiêu tiến bộ, nếu muốn hợp nhất sáu thức, chỉ sợ cũng chỉ kỳ vọng bản thân ở đại dương lĩnh ngộ sự thâm ảo của nước.

“Oa, Tử Yên sư muội, muội quá lợi hại, muội vậy mà rèn ra ngũ phẩm thép tinh, muội phải biết rằng ngay cả phong chủ Bảo Khí phong cũng chỉ có thể rèn ra ngũ phẩm thép tinh mà thôi.”

Lâm Phi Ngu cực hưng phấn bổ nhào vào trên người Hứa Tử Yên, ôm Hứa Tử Yên cười lớn. Hứa Tử Yên nghe Lâm Phi Ngu nói phong chủ Bảo Khí phong chỉ mới rèn ra ngũ phẩm thép tinh, ban đầu sửng sốt, tiếp đó liền hiểu rõ. Tiêu chuẩn rèn chẳng phải nói ngươi tu vi cao, trình độ rèn liền cao. Nó yêu cầu đi lĩnh ngộ cơ duyên, có lẽ phong chủ Bảo Khí phong chỉ dốc tinh lực dùng hết trên lĩnh ngộ pháp quyết rèn, mà không đi sâu vào nghiên cứu Bảo Khí quyền thoát thai của pháp quyết rèn, lại thâm ảo cao hơn pháp quyết rèn không biết bao nhiêu lần, hoặc là hắn căn bản chưa từng lật xem Bảo Khí quyền.

Lâm Phi Ngu không phải đã nói, Thái Huyền tông đã lâu không ai xem qua Bảo Khí quyền kia sao? Nếu như phong chủ Bảo Khí phong chịu đi sâu vào nghiên cứu Bảo Khí quyền, nhất định sẽ tăng trình độ rèn của bản thân lên thêm một tầng. Xem ra vẫn là mình phúc duyên thâm hậu, hơn nữa Hứa Tử Yên cũng biết, trải qua việc vừa rồi mình thử hợp nhất lục thức, tuy rằng cuối cùng không có thành công, thế nhưng đối với mỗi thức có lĩnh ngộ càng thêm khắc sâu. Nàng tin chắc, hiện tại mình đã có thể phóng ra quyền kỹ Bảo Khí quyền thuộc tính thủy từ hai tầng uy năng trực tiếp tăng tới sáu tầng uy năng. Đợi khi mình hoàn toàn lĩnh ngộ sự thâm ảo của nước, liền có thể phóng ra mười tầng uy năng. Mười tầng uy năng Bảo Khí quyền rốt cuộc là bộ dạng gì, quả thực khiến người khác chờ mong.

“Tử Yên sư muội, Tử Yên sư muội.” Lâm Phi Ngu đang ôm Hứa Tử Yên đột nhiên phát hiện Hứa Tử Yên cứ mãi ngẩn người, liền buông lỏng Hứa Tử Yên, vươn một bàn tay không ngừng huơ huơ trước mắt Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên bị tiếng gọi của Lâm Phi Ngu làm bừng tỉnh, mỉm cười với Lâm Phi Ngu.