“Tử Yên sư muội, muội biết không? Muội rèn ra ngũ phẩm thép tinh đó, muội thật sự quá lợi hại.”

Lâm Phi Ngu thấy Hứa Tử Yên tỉnh táo lại, bèn hưng phấn đứng dậy, lôi kéo Hứa Tử Yên đi tới trước bệ rèn, vươn tay cầm chùy rèn, nhìn Hứa Tử Yên gấp giọng nói: “Tử Yên sư muội, muội mau dạy cho ta, kết quả phải làm thế nào mới có thể rèn ra ngũ phẩm thép tinh?”

Hứa Tử Yên nghe xong thì bất đắc dĩ cười nói: “Phi Ngu sư tỷ, nào có dễ dàng như vậy?”

“Không dễ dàng sao? Ta thấy muội chẳng phải chỉ ngồi trên ghế một canh giờ đã biết rồi. Tử Yên sư muội, bất kể nói thế nào, ba cái ngọc giản này ta đã nghiên cứu hơn mười năm, chỉ cần muội nói với ta bí quyết, ta nhất định sẽ nhanh chóng luyện ra.”

Nhìn đến bộ dạng tràn đầy tự tin của Lâm Phi Ngu, trong lòng Hứa Tử Yên không khỏi cảm thấy buồn cười, đành phải nghiêm túc đứng lên, nghiêm nghị nói: “Phi Ngu sư tỷ, ta sở dĩ có thể lĩnh ngộ nhanh như thế, đó là có nguyên nhân.”

Giờ phút này, đám người Vưu Nguyệt cũng vây lại. Vưu Nguyệt hơi cười nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên, ngươi thật lợi hại, khó trách tuổi trẻ đã có thể trở thành một chế phù sư, lực lĩnh ngộ của ngươi thật sự không phải chúng ta có thể so sánh.”

“Vưu trưởng lão, ngài quá khen rồi. Tử Yên chỉ là may mắn thôi.” Hứa Tử Yên vội vàng khách khí nói.

“Không đáng khen tuyệt đối không khen.” Vưu Nguyệt cười hề hề bảo, sau đó quay sang Lâm Phi Ngu, thân thiết nói: “Phi Ngu à, ngươi xem chuyện rèn thép tinh này, chúng ta chẳng phải một sớm một chiều liền có thể lĩnh ngộ, mà trong số chúng ta, trước mắt chỉ có Tử Yên có thể rèn thép tinh, ta thấy từ nay về sau chuyện rèn thép tinh cứ giao cho Tử Yên làm đi.”

Hứa Tử Yên nghe xong chợt sửng sốt, ánh mắt theo thứ tự đảo qua tám người Vưu trưởng lão, Lý Dung Nhi, Hà Thanh Thanh, Triệu Xuân Lệ, Mã Như Nguyệt, Phượng Minh Lâm, La Hương Nhi, Tề Phi Phi, lập tức theo ánh mắt các nàng thấy được ghen tị, oán hận, cùng vui sướng khi người gặp họa.

Hứa Tử Yên liền hiểu rõ, là bản thân có hơi quá nổi bật, chuyện cho tới bây giờ Hứa Tử Yên cũng không có cái gì hối hận. Chỉ bằng lợi ích bản thân thu được từ lần lĩnh ngộ này, đã chẳng hề lỗ, hơn nữa vẫn còn hời chán.

Tuy nhiên, Hứa Tử Yên cũng thầm lạnh lùng hừ một tiếng, thầm nghĩ: “Các ngươi ghen tị chứ gì? Oán hận chứ gì? Thấy được ta thành công, sợ ở trước mặt Lâm Phi Ngu thất sủng chứ gì? Muốn đổ hết công việc rèn lên người ta chứ gì? Muốn ra oai phủ đầu ta chứ gì? Nào có dễ như vậy? Thời gian của ta đáng quý đến từng giây, cái việc chậm trễ tu luyện bẩn sống mệt chết ấy để cho nhóm các người đến làm đi.”

Suy nghĩ tới đây, Hứa Tử Yên thả cây chùy rèn vẫn đang cầm xuống, tảng lờ những lời Vưu Nguyệt vừa nói với Lâm Phi Ngu, chỉ bảo: “Phi Ngu sư tỷ, đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện.”

“Ừ.” Lâm Phi Ngu khẽ lên tiếng, liền ném cây chùy rèn trong tay, đi theo Hứa Tử Yên ngồi xuống ghế.

Tám người Vưu Nguyệt nhìn thoáng qua nhau, cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi Ngu.

Hứa Tử Yên thấy người đã đến đông đủ, bèn nhẹ giọng nói: “Phi Ngu sư tỷ, tỷ chớ vui mừng quá sớm. Muốn chế tác một con rối yêu cầu nghiên cứu nhiều phương diện, cho dù hiện tại chúng ta có thể rèn ra thép tinh, nhưng nó cũng chỉ là ngũ phẩm thép tinh, chẳng phải cửu phẩm thép tinh tốt nhất. Hơn nữa cho dù chúng ta có thể dùng ngũ phẩm thép tinh chế tạo ra con rối, song vẫn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Ví dụ định hướng công kích cho con rối, con rối làm thế nào không trở thành pháp bảo sử dụng một lần.”

Nói tới đây, Hứa Tử Yên nhìn thật sâu Lâm Phi Ngu: “Con đường tương lai còn rất dài, cũng thật gian khổ.”

Những lời của Hứa Tử Yên làm nét hưng phấn trên mặt Lâm Phi Ngu chậm rãi tiêu tán, nâng mắt tán thưởng nhìn Hứa Tử Yên: “Tử Yên sư muội, muội nói chúng ta về sau cần phải làm gì đây?”

Trong lòng nhóm Vưu Nguyệt đồng thời nghĩ đến sự tình hỏng bét rồi, Lâm Phi Ngu đây chẳng phải là giao quyền lợi cho Hứa Tử Yên sao? Hứa Tử Yên nàng chẳng lẽ còn để bản thân chịu thiệt? Tám người liếc nhìn nhau, vừa định mở miệng nói chuyện, ai ngờ Hứa Tử Yên đã giành mở miệng trước.

“Phi Ngu sư tỷ, vài thứ đó ta sẽ chậm rãi đi nghĩ biện pháp. Chúng ta vẫn nên giải quyết sự tình rèn thép tinh này trước. Phi Ngu sư tỷ, tỷ biết đó, ta còn cần tốn nhiều thời gian suy xét cách giải quyết những vấn đề phức tạp về sau, đâu còn thời gian giúp Phi Ngu sư tỷ rèn thép tinh?”

“Tử Yên sư muội.” Hứa Tử Yên còn chưa dứt lời, Lâm Phi Ngu liền đánh gãy lời Hứa Tử Yên. Nàng lúc này tràn ngập tin tưởng cùng kỳ vọng với Hứa Tử Yên, nàng cho rằng Hứa Tử Yên đã có thể lĩnh ngộ pháp quyết rèn thép tinh mà các nàng hơn mười năm vẫn không lĩnh ngộ ra, như vậy vấn đề khác cũng nhất định có thể được Hứa Tử Yên giải quyết dễ dàng. Người giống vậy chỉ dùng để động não, đâu thể dùng nàng lao động chân tay, cho nên ngữ khí Lâm Phi Ngu vô cùng kiên định nói: “Tử Yên sư muội, muội cứ truyền thụ pháp quyết rèn thép tinh cho chúng ta, sau này chuyện rèn thép tinh muội không cần quản, mỗi ngày muội ngoại trừ tu luyện, chỉ cần nghĩ cách giải quyết vấn đề định hướng công kích là được.”

Mặt đám Vưu Nguyệt lập tức dài ra, biến thành mướp đắng.

“Ừm.” Hứa Tử Yên gật đầu, quay đầu xem sắc trời, thấy thời gian đã đến giữa trưa, liền nhẹ giọng nói với Lâm Phi Ngu: “Phi Ngu sư tỷ, giờ ta trở về đã, sắp xếp những điều hôm nay lĩnh ngộ được, rồi ngày mai giao cho tỷ.”

“Được.” Lâm Phi Ngu đau lòng tiến lên vỗ vỗ bả vai Hứa Tử Yên, dịu dàng nói: “Muội mệt cả một buổi sáng, đi về nghỉ ngơi trước đi, ta không vội, cũng đã đợi mười mấy năm rồi, ha ha…” Nói tới đây, Lâm Phi Ngu chua xót nở nụ cười.

“Phi Ngu sư tỷ, chỗ tỷ có ngọc giản rỗng không?” Hứa Tử Yên thấy biểu cảm của Lâm Phi Ngu, cũng thật chua xót, biết chuyện xưa của Lâm Phi Ngu, trong lòng Hứa Tử Yên vẫn hết sức kính nể Lâm Phi Ngu.

“Có.” Lâm Phi Ngu khẽ đáp.

“Vậy cho ta một ít, đến lúc đó ta sẽ ghi lại những điều lĩnh ngộ được vào bên trong, để dễ truyền thụ cho các người.”

“Ừ.” Nói tới đây, Lâm Phi Ngu đứng dậy, quay đầu dặn tám người Vưu trưởng lão: “Vừa rồi các ngươi cũng đã nhìn nửa ngày, ở trong này lĩnh ngộ một chút, sau đó thử một lần xem có thể đề cao một ít trình độ rèn hay không, về sau chuyện rèn thép tinh phải giao cho các ngươi.”

Nói xong, liền bước ra ngoài cửa, vừa đi vừa kêu Hứa Tử Yên: “Tử Yên sư muội, muội theo ta đến đây.”

Hứa Tử Yên theo Lâm Phi Ngu đi ra ngoài cửa, khóe miệng xẹt qua một tia mỉm cười, sau lưng để lại tám người Vưu Nguyệt hai mặt nhìn nhau.

Đi tới phòng Lâm Phi Ngu, Lâm Phi Ngu mời Hứa Tử Yên ngồi xuống, sau đó mới nhìn Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới. Trong lòng bây giờ ngoại trừ thật khâm phục lực lĩnh ngộ siêu mạnh của Hứa Tử Yên, cũng rất tò mò về Hứa Tử Yên. Ánh mắt đảo qua Hứa Tử Yên, thân hình đột nhiên chấn động, ngạc nhiên nói: “Tử Yên sư muội, muội đột phá.”

Hứa Tử Yên không khỏi buồn cười, thầm nghĩ: “Lâm Phi Ngu này thật quá sơ ý, đến bây giờ mới phát hiện bản thân đột phá.” Nhưng Hứa Tử Yên vẫn hơi cười đáp: “Phải, đêm qua đột phá.”

“Chúc mừng Tử Yên sư muội.” Lâm Phi Ngu vui mừng nói: “Thời điểm ta rời tông môn, phụ thân ta còn tự mình dặn dò ta, bảo ta đừng làm chậm trễ việc tu luyện của muội, hy vọng muội có thể trong vòng mười năm đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Thật không ngờ Tử Yên sư muội vừa đến nơi đây, liền đạt được đột phá. Thật sự rất đáng mừng.”

“Điều này có cái gì đáng mừng.” Hứa Tử Yên làm bộ chua xót nói: “Tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy ở Thái Huyền tông chúng ta chẳng đáng gì cả.”

“Ừ, Tử Yên sư muội, muội nói không sai. Hơn nữa tu luyện càng về sau càng khó, đặc biệt đến Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, muốn đột phá mỗi một giai đều cần trả giá nỗ lực vĩ đại.”

Vừa nói vừa từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái túi trữ vật, đưa cho Hứa Tử Yên: “Trong đây chứa một ít đan dược, muội cầm dùng tu luyện đi.”

Hứa Tử Yên tiếp nhận cái túi trữ vật, nói cảm tạ một tiếng, xem cũng không thèm xem liền thu vào nhẫn trữ vật. Bởi vì nàng biết trong túi trữ vật cùng lắm là một ít đan dược cho Luyện Khí kỳ dùng, loại đan dược này đối với nàng đã mất đi tác dụng.

Nhìn biểu cảm nhàn nhạt của Hứa Tử Yên, Lâm Phi Ngu tuy có chút giật mình, nhưng cũng không nói gì thêm. Lại lấy ra một ít ngọc giản đưa cho Hứa Tử Yên, dặn dò một phen, rồi để Hứa Tử Yên rời đi, bảo nàng mau chóng sắp xếp mấy điều lĩnh ngộ được, giao cho nàng ấy.

Hứa Tử Yên đương nhiên luôn miệng đáp ứng, sau đó rời khỏi phòng Lâm Phi Ngu, ngự kiếm bay về chỗ ở của bản thân.

Một canh giờ sau, Hứa Tử Yên về tới sơn cốc của mình. Vừa tiến vào sơn cốc, Hứa Tử Yên lập tức đi về sơn động, ngồi giữa Tụ Linh đại trận, bắt đầu tu luyện. Dù sao rèn cả một buổi sáng cũng khiến nàng tiêu hao không ít.

Mất đúng hai canh giờ, Hứa Tử Yên mới ngừng tu luyện. Ngồi ở sơn động, Hứa Tử Yên bắt đầu suy tư chuyện về sau phải làm. Hứa Tử Yên tuy rằng ngừng tu luyện, nhưng vì nàng là thủy linh thể cộng thêm nguyên do đan điền trong không gian, chân nguyên trong cơ thể vẫn tự động chậm rãi vận chuyển, linh khí cực kỳ nồng đậm trong Tụ Linh đại trận bên ngoài cơ thể vẫn đang không ngừng dũng mãnh tiến vào cơ thể Hứa Tử Yên. Có thể nói, Hứa Tử Yên dù có nằm ở trong này ngủ say sưa, cũng đã bằng hiệu quả tu luyện của một ngoại môn đệ tử Thái Huyền tông.

Hứa Tử Yên đầu tiên nghĩ đến thủ pháp rèn lĩnh ngộ được từ Bảo Khí quyền, có thể nói thủ pháp rèn là nền tảng, mà Bảo Khí quyền là thăng hoa, hai cái, một cái trên trời, một cái dưới đất, hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Cho nên, Hứa Tử Yên cũng không muốn truyền thụ Bảo Khí quyền bản thân lĩnh ngộ được cho nhóm Lâm Phi Ngu, thứ thuộc về bản thân thì là của chính mình. Nàng đang suy nghĩ đến việc đem pháp quyết rèn lĩnh ngộ được truyền thụ cho nhóm Lâm Phi Ngu.