Chương 100: Thân Thế Của Hà Gia Vinh.

Lâm Vũ không bận tâm tới hắn, phát hiện mạch của ông Trương đã không thấy nữa, chỉ đành gỡ miệng ông ấy ra mà nhìn, rồi một tay ấn lên lồng ngực ông ấy, một tay gõ lên mu bàn tay ông ấy một cái, nghiêng đầu nghe thử, sau đó trừng mắt với tên đầu trọc, lạnh giọng: “Tôi đã nói lúc dùng thuốc thì cắm dùng thuốc khác, sao vẫn cho ông ấy uống thuốc khác!”

“Cái rắm, bố tao ngoài uống thuốc của mày ra thì không uống cái gì khác nữa!” Tên đầu trọc hét lên.

“Vậy chúng ta tới bệnh viện khám nghiệm tử thi nhé. Trong máu bố anh tuyệt đối có những vị thuốc khắc với cam toại như cam thảo vân vân. Đến lúc đó tra ra được ai trong các người cho ông ấy uống thì người đó chính là hung thủ hại chết ông ấy!” Lâm Vũ lạnh giọng.

Tên đầu trọc thấy Lâm Vũ chắc chắn như vậy thì không khỏi hơi hoảng. Nếu thật sự mình bất cần mà cho bố uống thứ gì đó vậy trách nhiệm thật sự nằm ở hắn rồi, tiền cũng đừng hòng lấy được nữa.

Nhưng hắn nghĩ kỹ lại thì quả thực không cho bố uống thuốc gì khác cả.

“Tôi nhớ ra rồi, là ông tai”

Lúc này con gái ông Trương khóc lóc trên đất đột nhiên đứng dậy, tức giận mà chỉ vào ông ria mép: “Hai ngày trước bố tôi mua một bình rượu tráng cốt ở chỗ ông ta. Bồ tôi có nói với tôi, nói trước khi mua ông đã hỏi tên thần hỗn này là gần đây ông đang uống thuốc, có khi nào sẽ có tác dụng ngược không thì tên này bảo đảm răng sẽ không, hơn nữa còn nói sẽ làm tăng sự hấp thụ thuốc. Là ông ta, chính là rượu thuốc của ông ta đã hại chết bồ tôi!”

Ông ria mép liền biến sắc, con ngươi đảo một cái, quay người định chạy khỏi đám đông.

“Chạy đi đâu!”

Lịch Thần Sinh hét lên một tiếng, xách lấy cổ áo ông ta quay lại, đá ông ta ngã ra đắt, giật lấy bọc vải lật ra xem, thì thấy có mười mắy bình rượu thuốc, lấy một bình ra đưa cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ ngửi một cái, lạnh giọng: “Quả nhiên có cam thảo, không tin mọi người có thể cầm đi làm hóa nghiệm ở cơ quan chuyên môn.”

Lâm Vũ đưa cho tên đầu trọc, tự tin nói.

“Tôi đã nói mà, bác sĩ Hà sao có thê khám nhằm chứ!”

“Đúng thế, lúc mình uống thuốc không kiêng kị thì trách ai được!”

“Đều tại cái tên thần hỗn này, mấy ngày trước tôi cũng mua hai bình rượu thuốc của ông ta nữa. May mà chưa uống, nếu không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì!”

“Tên lừa gạt! Mau trói hắn lại, đưa tới công an!”

Đám đông hò hét, liền nhào lên, ấn chặt ông ria mép xuống đất.

“Đúng, bắt ông ta lại, bắt ông ta đền mạng cho bố tôi!”

l Tên đầu trọc thấy vậy liền chuyển hướng, nhắm chuẩn vào ông ria mép. Hắn giống như không hề quan tâm rằng ai đã hại chết bố mình. Hắn chỉ quan tâm tới tiền bồi thường.

Sau khi xác định trách nhiệm thuộc về ông ria mép thì tên trọc đầu liền khiêng ông Trương đi, gọi đám người đưa ông ria mép tới đồn công an. Đám người rất nhanh cũng giải tán.

Lịch Thần Sinh tức đùng đùng mà sửa lại cửa chống trộm, miệng không ngừng lẫm bẩm: “Đám khốn kiếp này, nên bảo chúng đền cửa.”

Lâm Vũ không nói gì, nhìn theo hướng ông Trương bị khiêng đi mà thát thần.

“Hà, sao vậy?” Annie thấy anh như vậy thì không khỏi tò mò hỏi.

“Không sao, chỉ là tôi đang nghĩ, nếu y thuật của tôi tốt hơn chút nữa có khi nào có thể chữa khỏi cho ông ấy không?” Lâm Vũ lắc đầu cười khổ một cái.

Lúc bắt mạch cho ông Trương, ông ấy đã chết rồi, nhưng anh lại nhìn ra được linh hồn của ông ấy vẫn còn vờn quanh cơ thẻ, không khỏi nghĩ tới tình cảnh lúc đầu của mình, không tránh khỏi việc thấy bi thương.

“Trời ơi, Hà, anh đang nói đùa sao? Ôn ấy đã chết rồi.” Annie vô cùng kinh ngạc.

Lâm Vũ cười cười, không giải thích gì với cô ấy, dù sao cô ấy nghe cũng không hiểu.

“Hà, ngày mai tôi rời khỏi Thanh Hải rồi, rất cảm ơn anh đã để tôi thấy được sự tuyệt vời của trung y, khiến tôi có cái nhìn mới đối với trung y.”

Ngữ khí của Annie đột nhiên dịu đi không ít, mỉm cười mà vươn tay ra với Lâm Vũ, lại bổ sung: “Có điều tôi vẫn cho rằng, tây y vẫn hơn một bậc.”

Lâm Vũ bắt lực mà cười cười, rồi vươn tay bắt lấy bàn tay ngọc ngà mềm mại như không xương của cô ta, cũng không hề nhượng bộ mà nói: “Ngày tháng còn dài, chúng ta sau này sẽ biết.”

“Anh yên tâm, tôi sẽ còn quay lại.” Annie đeo kính râm lên: “Tin rằng không lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại.”

Vì công việc nên Annie thường tới Hoa Hạ, có điều không biết vì sao, sắp chia tay với Lâm Vũ, trong lòng cô ta lại có tia không nỡ.

Loại tình cảm này đối với cô ta mà nói rất kỳ lạ. Lúc trước người độc lập mạnh mẽ như cô ta chưa bao giờ có loại tình cảm này với ai cả, cho dù là đối với bố mẹ mình.

Nhưng hôm nay không biết tại sao, cô ta lại có một loại kích động muốn ở thêm mấy ngày, vì người đàn ông trước mặt này, quả thực quá thần kỳ rồi, cho cô ta quá nhiều sự xúc động.

Có điều bên hiệp hội y liệu còn rất nhiều việc đợi cô ta quay về xử lý, cô ta cũng không thể ở lại lâu thêm nữa.

Sau khi lên xe, Annie đột nhiên thò đầu ra, hứng thú mà nhìn Lâm Vũ: “Hà tiên sinh, nếu có một ngày tôi không nhận bát kỳ công việc nào nữa thì mở một phòng khám tây y bên cạnh phòng khám của anh cũng là một lựa chọn không tôi.”

Nói xong cô ta nở nụ cười như tiếng chuông bạc, khởi động xe, phóng đi.

Lâm Vũ nhìn theo hướng cô ta rời đi, khóe miệng nở nụ cười ấm áp.

Chiều tối, Tống lão đột nhiên gọi điện tới, bảo anh tối nay cùng ăn cơm, vì cơ thể của Lôi lão đã khôi phục, ngày hôm sau sẽ về lại Danh Đô, muốn tổ chức một bữa tiệc tạm biệt.

Lâm Vũ cũng không từ chối. Sau khi đóng cửa phòng khám thì liền chạy thẳng tới nhà hàng mà Tống lão nói.

Lúc này trong phòng bao rộng lón đã chật kín người. Ngoài Tống lão, Lôi lão, Lôi Tuấn và Vệ Tuyết Nghi ra thì còn có Tăng Thư Kiệt, Vệ Công Huân, Đặng Kiến Bân và đám người bên viện trưởng viện điều dưỡng.

“Tiểu Hà tới rồi, mau, tới ngồi bên cạnh tôi!” Tống lão vội gọi Lâm Vũ tới ngồi bên cạnh mình.

Lâm Vũ vội chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.

“Tiểu Hà à, lần này ông già ta thật sự nhờ cậu cả đấy! Nào, ông già ta kính cậu một ly!” Lôi lão cười lớn rót đầy rượu, nâng ly rồi đứng dậy.

“Lôi lão khách khí rồi, nên là tôi kính ngài.” Lâm Vũ vội đứng dậy nâng ly, uống cạn với Lôi lão.

“Tiểu Hà à, phần ân tình này của cậu Lôi gia chúng ta ghi nhớ rồi, sau này có chuyện gì cần tới Lôi gia, nhớ rằng có thể lên tiếng bất cứ lúc nào.” Lôi lão cười lớn nói: “Lôi gia chúng ta dù không được xem là danh gia vọng tộc, nhưng trong hai giới quân đội chính trị cũng ít nhiều có chút sức mạnh, giúp đỡ tạo quan hệ gì đó, không thành vần đề.”

Điểm này thì Lôi lão rất tự tin, đừng nói là Danh Đô, cho dù là Kinh Thành cũng không ít quan chức phải nễ mặt ông.

Ông chinh chiến nam bắc với ông cụ của Sở gia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, những hoàng thân quốc thích đó cũng phải nễ ông ba phần.

“Gia Vinh à, tôi nhớ lúc trước từng nhắc tới thân thế của cậu, cậu còn nhớ không?” Tống lão nhìn kỹ Lâm Vũ một lượt, đột nhiên hỏi.

“Nhớ.” Lâm Vũ vội gật đầu, cười nói: “Trở về tôi có hỏi qua bố mẹ vợ rồi, họ chỉ nói tôi được nhận nuôi từ cô nhỉ viện, họ cũng không rõ lắm về thân thế của tôi. Hơn nữa nhiều năm vậy rồi, cũng không có ai tới hỏi cả.”

Vẻ mặt Tống lão liền thay đổi, vội nói: “Nếu như đã không có ai tới tìm vậy cậu có từng nghĩ, hay là bố mẹ cậu vốn không phải là người Thanh Hải?”

“Cái này thì đúng là chưa từng nghĩ tới.”

Lâm Vũ chau mày lắc đầu. Anh sao nghĩ tới được, anh tổng cộng mới làm Hà Gia Vinh chưa tới nửa năm. Quá khứ của Hà Gia Vinh anh không biết gì cả.

Có điều Tống lão nhắc vậy cũng đúng. Nhiều năm như vậy không ai tới tìm Hà Gia Vinh, bố mẹ anh ta rất có khả năng không phải người bản địa.

“Tôi thấy, thân thế đối với một người mà nói rất quan trọng.

Cậu cũng phải biết mình từ đâu tới chứ? Sau đó mới có thể biết mình phải về đâu.” Tống lão cười lớn nói: “Trờ về cậu có thể điều tra thử. Nếu không có manh mối thì đi Kinh Thành hoặc những nơi khác thử xem cũng được.”

“Đợi sau này có cơ hội vậy.”

Lâm Vũ cười gật đầu, không tỏ vẻ gì nhiều, nhưng nội tâm lại không khỏi thấy kinh ngạc. Nhìn có vẻ như Tống lão vô tình nhắc tới Kinh Thành, nhưng theo như anh thấy, Tống lão có ý gì đó.

Nhớ lại lời mà Lôi lão hỏi mình lần trước cùng với phản ứng của đại tiểu thư Sở gia, Lâm Vũ thầm nghĩ, bố mẹ đẻ của Hà Gia Vinh này không phải là ở Kinh Thành đấy chứ?

Lúc này điện thoại của anh đột nhiên vang lên, thấy là bố vợ gọi tới, vội bắt máy.

Thì ra bố mẹ vợ đều không mang chìa khóa, bị nhốt ngoài cửa.

Gọi điện cho Giang Nhan thì cô còn chưa tan ca, nên gọi cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ chỉ đành xin lỗi mà kính mọi người một ly liền đứng dậy rời đi.

Sau khi Lâm Vũ rời đi, Lôi lão đột nhiên thấp giọng nói với Tống lão: “Lão Tống, lúc nãy ông nói với Gia Vinh như vậy là có ý gì?

Có phải ông cảm thấy cậu ấy hơi giống một nhân vật nào đó của Kinh Thành?”

“Ông cũng nhìn ra rồi?”

Tống lão kinh ngạc, vội nhìn xung quanh một cái, rồi thấp giọng nói: “Đúng thế, lần này về Kinh, lúc tôi tham gia một bữa tiệc, vừa hay gặp được nhân vật phong vũ đó của Hà gia. Đây là lần đầu tôi gặp ông ấy. Lúc vừa nhìn thấy, tôi liền cảm thấy rất quen mắt, lúc đó còn chưa kịp phản ứng lại, sau này nghĩ kỹ thì khuôn mặt của ông ấy quả thực khá giống Gia Vinh. Không phải là tôi nhìn nhầm rồi đấy chứ?”

“Ông đúng là lớn tuổi rồi, nhưng vẫn chưa tới tuổi nhìn hoa mắt. Không chỉ ông, tôi cũng cảm thấy hai người này rất giống nhau. Vừa nghe thấy Gia Vinh không có bố mẹ, cùng với Hà gia năm đó bị thất lạc một đứa bé thì tôi cũng nghĩ theo hướng này, nhưng mà, chúng ta đều nghĩ nhiều rồi.”

Lôi lão cười cười lắc đầu.

“Hả? Là sao?” Tống lão sốt sắng.

“Đứa bé đó của Hà gia, người ta sớm đã tìm thấy rồi, rơi xuống biển chết đuối.” Lôi lão vỗ vai Tống lão: “Có điều không sao, cho dù có phải là người của Hà gia hay không, đứa trẻ Gia Vinh này sau này đều sẽ thành công.”

“Xem ra tôi thật sự già hồ đồ rồi, thích nghĩ vớ vẫn. Trong thiên hạ người giống nhau rất nhiều.” Tống lão vỗ trán, nâng ly: “Nào, uống rượu!”

Sau khi về nhà thì Lâm Vũ tắm rửa liền chạy lên giường Giang Nhan.

Lúc Giang Nhan không có nhà, anh thích nằm lên giường cô, thơm thơm mềm mềm, rất thoải mái, hơn nữa anh thích nằm hình chữ đại trên giường. Dưới đất dù cũng không tệ, nhưng vẫn hơi chật, chỉ có cách nằm chữ đại mới khiến anh có thể hoàn toàn thả lòng bản thân.

Lúc này anh nhìn trần nhà mà nhớ lại lời lúc nãy của Tống lão, không khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ đối với gia thế của Hà Gia Vinh.

Nếu Hà Gia Vinh thậy sự là con của nhân vật lớn nào đó ở Kinh Thành, vậy mình không phải là có thể biến thành phượng hoàng rồi sao. Nghĩ thôi cũng hơi hưng phần.

Lúc này bên ngoài phòng khách, cái đông hổ cổ của Giang Kính Nhân gõ keng keng mười hai cái, đã là mười hai giờ đêm rồi.

Lâm Vũ ngồi dậy, xem điện thoại, phát hiện không có tin nhắn cuộc gọi từ Giang Nhan, nhất thời có chút căng thẳng.

Bình thường Giang Nhan cũng có lúc làm phẫu thuật thông đêm, nhưng đều sẽ gọi báo anh một tiếng. Hôm nay đã mười hai giờ rồi mà sao không có tin tức gì?

Anh vội gọi điện cho cô, nhưng điện thoại lại truyền tới số máy bận.

Anh không nghĩ nhiều mà liền đứng bật dậy, mặc quần áo rồi xuống lầu.