Chương 99: Đơn Thuốc Gây Chết Người.

Đám đông bị dáng vẻ của tên điên này dọa hết hồn, vội tránh ra.

Mà Lịch Thần Sinh xuất thân từ bộ đội sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nhảy lên một cái, liền chạy qua, nắm lấy cổ tên đàn ông đó mà ấn xuống đắt.

Tên đàn ông gào lớn, dùng lực mà giãy dụa, vươn tay ra không ngừng cào lên Lịch Thần Sinh.

Lịch Thần Sinh liền biến sắc. Tên này nhìn có vẻ cũng thuộc dạng thể hình trung đẳng, nhưng sức lực sao lại lớn bất thường. Điều càng đáng sợ hơn là trên cái miệng dính đầy máu của hắn còn dính mấy mảnh thịt vụn, rõ ràng mảng da mặt của người lúc nãy đó là bị tên này cắn rách.

Lịch Thần Sinh thấy mình có chút không khống chế nổi hắn nữa thì vội dùng khủy tay đè lấy cỗ hắn, rồi đắm mạnh lên mặt hắn hai cái. Nếu là người thường thì sớm đã đau mà ngắt đi rồi, nhưng tên này lại như mất hết cảm giác, vẫn giãy dụa gầm hét như cũ, vươn tay cào lên mặt và cánh tay của Lịch Thần Sinh.

“Nào, nào, tôi có dây thừng.”“

Một ông cụ đi xe đạp bên cạnh vội lấy dây thừng phía sau xe ra đưa qua.

Mấy chàng trai khác thấy vậy cũng vội tiến lên giúp đỡ, khó khăn mà trói chặt tên điên này lại.

“Đại sư, ngài xem người này điên rồi, bệnh điên ngài có chữa được không?” Trong đám đông có một người hỏi ông ria mép.

“Đương nhiên chữa được! Hắn là bị quỷ nhập!”

Ông ria mép tự tin mà nói, rồi lấy bút và giấy vàng ra, vừa viết vừa lắm bẩm: “Nhát bút thiên hạ động, nhị bút tổ sư kiếm, tam bút hung thần ác sát đi ngàn dặm ngoại!”

Ông ta nói một câu, hất bút một cái, nói xong ba câu thì đã vẽ xong cái bùa ba nét, sau đó lại vừa vẽ vừa lẳm bẩm: “Nhất chuyển thiên địa tàng, nhị chuyển quỷ thần kinh, nhật nguyệt lưỡng điểm hợp minh động càn khôn, cấp cấp như luật lệnh!”

Nói rồi ông ta liền dán tờ bùa lên trên mặt tên điên. Lá bùa đột nhiên bốc cháy, ông ria mép liền vỗ mạnh tờ bùa lên mặt tên điên đó.

Nhưng không hề có tác dụng gì, tên đó vẫn há lớn miệng mà kêu lên, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Ông ria mép hơi biến sắc, lại viết một tờ bùa nữa, niệm chú cũng thay đổi: “Trời tròn đất vuông, luật lệnh cửu Chương, nay ta hạ bút, vạn quỷ khuyên tàng!”

Nói rồi lại vỗ tờ bùa lên tên điên đó, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Tên điên há lớn cái miệng đầy máu, trừng lớn mắt nhìn ông ta, cỗ họng phát ra tiếng gầm thấp khác người.

“Dừng cái trò hề này của ông lại đi, vô ích thôi.”

Lúc này Lâm Vũ chau mày mà hò hững nói một câu.

– : “Trò hề? Cậu dám nói tôi giỏ trò hề?” Ông ria mép trừng mắt nhìn Lâm Vũ: “Lúc nãy tôi chữa khỏi cho biết bao nhiêu người, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy sao?”

“Chỉ máy trò vặt vãnh mà thôi. Tôi vốn tưởng ông có chút bản lĩnh, không ngờ căn bản chưa học được tinh túy, cũng chỉ có thể chữa được máy bệnh vặt mà thôi.” Lâm Vũ điềm nhiên nói.

“Mấy trò vặt vãnh? Cái rắm! Cậu biết cái gì là Chúc Do Thuật không?” Ông ria mép gắt gỏng, vô cùng phẫn nộ.

“Chúc Do là một loại y thuật, nhưng không phải để ông giả thần giả quỷ. Ngay cả bệnh mà ông còn chưa nhìn rõ mà dám chữa bừa cho người ta?” Lâm Vũ lạnh giọng.

“Tôi sao mà chưa nhìn rõ. Tình trạng này của hắn rõ ràng là quỷ nhập!” Ông ria mép tức giận.

“Tiên sinh, kim đây ạ.”

Lúc nãy được Lâm Vũ phân phó, Lịch Thần Sinh chạy về phòng khám lấy bọc kim tới.

“Hắn đây là đã ăn phải muối tắm, nên mới xuất hiện triệu chứng này.” Lâm Vũ lấy một cây kim bạc ra, châm lên gáy của tên điên đó. Tên điên liền bình tĩnh lại, trở mặt liền ngất đi.

“Đúng, đây là triệu chứng sau khi ăn phải muối tắm, nước chúng tôi từng có mấy ca này!” Annie vừa bị dọa mắt hồn giờ mới hoàn hồn lại.

– Ề “Trò hề? Cậu dám nói tôi giỏ trò hề?” Ông ria mép trừng mắt nhìn Lâm Vũ: “Lúc nãy tôi chữa khỏi cho biết bao nhiêu người, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy sao?”

“Chỉ máy trò vặt vãnh mà thôi. Tôi vốn tưởng ông có chút bản lĩnh, không ngờ căn bản chưa học được tinh túy, cũng chỉ có thể chữa được máy bệnh vặt mà thôi.” Lâm Vũ điềm nhiên nói.

“Mấy trò vặt vãnh? Cái rắm! Cậu biết cái gì là Chúc Do Thuật không?” Ông ria mép gắt gỏng, vô cùng phẫn nộ.

“Chúc Do là một loại y thuật, nhưng không phải để ông giả thần giả quỷ. Ngay cả bệnh mà ông còn chưa nhìn rõ mà dám chữa bừa cho người ta?” Lâm Vũ lạnh giọng.

“Tôi sao mà chưa nhìn rõ. Tình trạng này của hắn rõ ràng là quỷ nhập!” Ông ria mép tức giận.

“Tiên sinh, kim đây ạ.”

Lúc nãy được Lâm Vũ phân phó, Lịch Thần Sinh chạy về phòng khám lấy bọc kim tới.

“Hắn đây là đã ăn phải muối tắm, nên mới xuất hiện triệu chứng này.” Lâm Vũ lấy một cây kim bạc ra, châm lên gáy của tên điên đó. Tên điên liền bình tĩnh lại, trở mặt liền ngất đi.

“Đúng, đây là triệu chứng sau khi ăn phải muối tắm, nước chúng tôi từng có mấy ca này!” Annie vừa bị dọa mắt hồn giờ mới hoàn hồn lại.

“Không phải là chết rồi chứ?” Có người trong đám đông hỏi một câu.

Một chàng trai liền cúi người xuống kiểm tra, vội nói: “Không sao, chỉ là ngất đi rồi.”

“Hà tiên sinh lợi hại thật, vẫn phải tìm cậu!”

“Đúng thé, vẫn là Hà tiên sinh cao hơn một bậc!”

“Tất nhiên, Hà thần y không phải là chỉ gọi miệng vậy đâu, không phải loại tán y giả thần giả quỷ so được!”

“Sau này khám bệnh vẫn là nên tới chỗ Hà thần y đi, vẫn là Hà thần y đáng tin hơn!”

Đám đông đều là hàng xóm gần đây, tất nhiên đều biết Lâm Vũ.

Thấy ông ria mép không xử lý được, cuối cùng vẫn phải để Lâm Vũ ra tay, không khỏi cảm thấy áy náy vì không tới chỗ Lâm Vũ khám bệnh, đều lên tiếng tâng bốc anh.

“Cậu chính là Hà Gia Vinh!”

Ông ria mép nhìn Lâm Vũ một cái, chau mày hỏi. Thực ra ông ta tới con phố này khám bệnh cho người ta chính là muốn đập vỡ danh tiếng của Lâm Vũ. Mấy năm nay ông ta vào nam ra bắc, không biết đã đến bao nhiêu nơi, vẫn chưa từng thấy bác sĩ nào được truyền tụng là thần y đấy. Nghe thấy người ta tâng bốc Lâm Vũ như vậy, trong lòng ít nhiều thấy không phục, liền tới phía đông con đường này bày sạp, cạnh tranh làm ăn với Lâm Vũ.

Vì ông ta chữa bệnh vô cùng kỳ lạ, hơn nữa thấy hiệu quả ngay nên chưa tới mấy ngày liền thu hút rất nhiều người tới khám.

Ông ta vì thế mà mừng thầm, thì ra Hà Gia Vinh cũng chỉ có vậy. Không ngờ hôm nay lại bị Lâm Vũ đích thân vạch trần.

“Đúng, tôi là Hà Gia Vinh.”

Lâm Vũ thấy ông ta biết mình thì không khỏi hơi bất ngờ.

“Nghe nói y thuật của cậu cao siêu? Có dám đấu với tôi không?” Ông ria mép hơi khiêu khích nói.

“Y thuật là dùng để cứu người, không phải để so kè.” Lâm Vũ điềm nhiên cười nói.

“Cậu là sợ tôi chứ gì?” Ông ta cười lạnh một tiếng.

“Hà tiên sinh, Hà tiên sinh, lớn chuyện rồi! Phòng khám…

Phòng khám…”

Lâm Vũ còn chưa nói gì thì đột nhiên có một chàng trai hơn hai mươi tuổi chạy vội tới, chính là chàng trai mà Lâm Vũ khám bệnh lúc trưa. Vì chạy vội qua nên lúc này hơi thở hỗn hễn, thở gấp gáp, mặt đỏ bừng, nói cũng không ra lời.

“Sao vậy, có chuyện gì rồi?” Lịch Thần Sinh vội hỏi.

Chàng trai vội thở gấp hai hơi, rồi nói: “Chết… chết người rồi, phòng khám… phòng khám bị người ta đập rồi!”

“Hả?” Lịch Thần Sinh liền biến sắc, không kịp hỏi nhiều, quay đầu chạy về phòng khám.

– Lâm Vũ thấy Lịch Thần Sinh chạy về rồi thì cũng không đuổi theo ngay mà vô cùng kinh ngạc mà hỏi chàng trai: “Chết người? Chết người gì chứ?”

“Ông Trương, ông Trương thường tới khám bệnh bốc thuốc chỗ anh đó không ổn rồi, con trai và con gái ông ấy khiêng ông ấy tới phòng khám rồi, nói là trưa nay uống thuốc của anh xong thì không ổn, phải tìm anh đòi công đạo.” Chàng trai gấp gáp không thôi: “Hơn nữa còn đem theo không ít họ hàng, mọi người đập nát phòng khám. Tôi thấy vậy liền vội tới báo tin cho anh.”

“Đáng đời! Mọi người nghe thấy chưa, đơn thuốc của hắn gây chết người rồi!”

Ông ria mép liền vui sướng, vội đổ dầu vào lửa mà nói với mọi người.

Đám đông vừa nghe thấy đơn thuốc của Lâm Vũ làm chết người thì sự nhiệt tình vốn đang tăng cao liền tắt ngúm, truyền tai nhau, bàn tán xôn xao.

Lâm Vũ không bận tâm tới bọn họ, vội chạy nhanh về phòng khám. Annie cũng vội đuổi theo, trong lòng thấy rất khó hiểu. Y thuật của Hà Gia Vinh tốt như vậy, đơn thuốc sao có thể tùy tiện gây chết người chứ?

“Đi, chúng ta cũng qua đó xem thử, xem Hà thần y giết chết người thế nào!”

Ông ria mép vẫn còn canh cánh trong lòng việc lúc nãy Lâm Vũ giành công với mình, liền xúi giục mọi người tới phòn khám xem náo nhiệt.

Ngoài máy người ở lại trông chừng tên phát điên đó, chờ cảnh sát tới thì những người khác đều đi theo ông ria mép về phía phòng khám.

Ông ria mép lúc này trong lòng vô cùng vui sướng. Đối với một bác sĩ mà nói thì sự cố chữa trị lớn nhất chính là gây chết người, đặc biệt là trung y. Lúc kê đơn mà hơi thất thần một chút thì rất dễ gây ra chết người, đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đền trung y không được chào đón như bây giỜ.

Một khi xảy ra sự cố chữa bệnh nghiêm trọng thì sự nghiệp của bác sĩ này cũng xem như đã bị hủy. Nếu người nhà bệnh nhân cố chấp muốn kiện thì nửa đời sau của Lâm Vũ có thể cũng sẽ bị hủy.

Đối với ông ria mép mà nói, đây là sự báo thù sung sướng nhất, không ngờ ông trời cũng giúp ông ta.

Lúc này trước cửa Hồi Sinh Đường đã bị vây kín người, trong đó có bảy tám người cầm thứ như búa sắt trong tay, cửa phòng trộm của phòng khám cũng đã bị đập nát bét.

Trên đât có đặt một cái cáng, ông Trương mặt mày tái mét mà nằm trên đó, bắt động, gần như sắp tắt thở.

Hai người phụ nữ hơn ba mươi tuổi bên cạnh vừa khóc vừa chùi nước mắt, vô cùng bi thương.

“Hà Gia Vinh! Đền mạng cho bồ tao!”

Sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, thì một người đàn ông trọc đầu áo đỏ liền mắng anh một câu, giơ búa lên chỉ vào mặt Lâm Vũ.

“Đúng thế, lăng băm, hôm nay phải bắt mày đền mạng!” Máy người phía sau cũng giơ gậy lên chỉ vào Lâm Vũ, vô cùng hống hách.

“Tôi xem kẻ nào dám ra tay!” Lịch Thần Sinh ưỡn ngực tức giận nhìn họ, mặt đỏ bừng. Nếu không phải là thấy yếu lý thì anh sớm đã ra tay diệt hết đám thỏ ranh này rồi.

Lâm Vũ nhìn ông Trương nằm trên đất một cái, thấy ông ấy vẫn còn chút hơi thở, cười lạnh nói: “Người còn chưa chết, anh không đưa đến bệnh viện mà lại đưa tới chỗ tôi. Thế nào, đây là nóng lòng muốn lấy tiền sao?”

“Cái rắm! Đều đã tắt thở rồi, đưa đến bệnh viện cũng khôn kịp nữa!” Tên trọc đầu áo đỏ mặt mày đỏ bừng tức giận nói.

“Cái tên lăng băm, đến giờ rồi mà vẫn còn muốn đùn đẩy trách nhiệm!”

“Đúng thế, người đang yên đang lành bị thuốc của mày hại chết, chẳng lẽ mày không thấy áy náy sao?”

“Uổng công bọn tao tin tưởng mày. Loại người như mày nên xuống địa ngục!”

Đám họ hàng đến cùng tên đầu trọc cũng lên tiếng trách mắng Lâm Vũ.

“Đơn thuốc của tôi, không thể gây chết người!”

Lâm Vũ hờ hững nhìn bọn họ một cái, rồi đi tới trước mặt ông Trương, cúi người xuống, vươn tay ra bắt mạch ông ấy.

“Mày còn bắt mạch cái rắm à. Người đã bị mày hại chết rồi!”

Tên đầu trọc lấy một cái đơn thuốc trên người ra, nói: “Đây chính là đơn mà mày kê cho bố tao. Nguyên hoa, cam toại, 8g đại kỹ các, 10 quả đại tảo. Tao đã hỏi người ta rồi, cam toại dược tính mạnh, không thể tùy tiện sử dụng. Bố tao cơ thể vốn đã không tốt, mày lại còn kê cam toại cho ông ấy, rõ ràng là muốn hại chết ông ấy!”

“Tiểu huynh đệ nói không sao, dù tôi là dòng Chúc Do, nhưng cũng biết chút ít về dược liệu đông y. Loại thuốc như cam toại dược tính cực mạnh, người có cơ thể suy nhược thì căn bản không chịu nỗi.” Lúc này ông ria mép từ tốn nói, tỏ vẻ hiểu biết.

“Ói, Hà tiên sinh, lúc cậu kê đơn nên chú ý chút chứ.”

“Đúng thế, chúng tôi tin cậu nên mới tới khám chỗ cậu. Giờ đã gây chết người rồi, cậu nói phải làm thế nào chứ?”

“Sau này ai còn dám tìm cậu khám bệnh nữa, đây không phải là hại người sao!”

“Mau đền tiền đi, nếu không người ta kiện cậu ngồi tù thì phiền đầy!”

Đám đông không khỏi thở dài liên hồi. Vì thường ngày Lâm Vũ đối xử với họ không tệ, nên giờ nói chuyện vẫn xem như tử té, : có điều nghĩ lại vẫn thấy sợ, may mày hôm nay người nằm ở đây là ông Trương, không phải họ.

Trong lòng họ đều thầm nghĩ xong cả rồi, trở về phải vứt hết đơn thuốc và thuốc của Lâm Vũ đi, sau này cũng không tin thứ hại người như trung y này nữa, vẫn là nên đi tới bệnh viện xếp hàng tiêm thuốc vậy.

Tên đầu trọc thấy mọi người đều đứng về phía hắn, hơn nữa sắc mặt Lâm Vũ rất khó coi thì càng thêm ngông cuồng, lạnh giọng: “Thế nào Hà Gia Vinh, bây giờ không chối cãi được nữa rồi chứ? Tao nói cho mày biết, hoặc là đền mười triệu, hoặc là mày ngồi tù mọt gông!”