Chương 201:

 

Qua một lúc, phòng yến hội bị người ta đạp ra, tiếp đó mười mấy người mặc đồ đen mạnh mẽ xông vào, phía sau có hai người một già một trẻ từ bên ngoài bước vào, chính là Thẳm Hàn Sơn và Thẳm Ngọc Hiên.

 

“Kẻ nào to gan, dám đánh người nhà họ Thẩm chúng tôi?”

 

Thẩm Hàn Sơn chắp tay sau lưng, khí thế uy nghiêm, loại khí thế đế vương từ lâu khiến mọi người có mặt đều run sợ, da mặt tái nhọt, không ai dám nói lời nào, sợ liên lụy đến bản thân, hối hận đã không rời đi sớm hơn.

 

“Đây đúng là sống hết kiên nhẫn rồi.” Thẩm Ngọc Hiên cũng theo đó hừ một tiếng.

 

“Dượng, em họ, giúp cháu lọt da anh ta ra.”

 

Thường Thông nhìn thấy dưỡng và em họ của mình, mắt anh ta sáng lên, anh ta chỉ vào Lâm Vũ với sự căm ghét.

 

“Chú Thẩm, Ngọc Hiên, bênh vực cũng không thể bênh vực như thế được? Mọi người dù sao cũng phải hỏi rõ sự: việc đã.”

 

Lâm Vũ đứng dậy cười híp mắt nhìn hai bố con Thẳm Hàn Sơn nói.

 

“Gia Vinh?”

 

Sắc mặt Thẩm Ngọc Hiên nhất thời kinh hỉ, lập tức chạy đến: “Tên tiểu tử này sao anh lại ở đây?”

 

*Đây này, tham gia lễ tụ tập với bạn cùng trường.” Lâm Vũ cười nói.

 

“Tiểu Hà à, cháu dạo này có chuyện gì thế, sao không thầy đến nhà chú ăn cơm, chú luôn để dành rượu ngon đợi cháu đến.” Thẳm Hàn Sơn cười híp mắt tiến lên nói.

 

Hai bố con gặp được Lâm Vũ lập tức quên luôn chuyện của Thường Thông.

 

Trong lòng Thường Thông nhất thời run lên, mặt tràn đầy kinh ngạc, đây là tình cảnh gì đây?

 

Quần chúng thấy cảnh này cũng thầm ngạc nhiên, vị thần y Hà này đúng là giấu tài, vậy mà cả chủ tịch Phượng Duyên Tường gặp anh cũng có chút khách khí.

 

Lâm Vũ nhìn Thường Thông bên cạnh ghét bỏ nói: “Xin lỗi, tôi ra tay hơi mạnh.”

 

Nói xong anh kể đại khái mọi chuyện lại cho hai bố con Thẩm Hàn Sơn nghe.

 

“Có chuyện như vậy?”

 

Sắc mặt Thẳm Hàn Sơn thay đổi, vô cùng phẫn nộ lập tức giơ tay ra lệnh: “Nhỏ cho tôi, nhổ hết chỗ răng còn lại của nó xuống cho tôi, tôi không có đứa cháu biến thái, đồi bại như thế.”

 

“Rõ.” Vài hộ sĩ lập tức vây quanh Thường Thông.

 

“Dưỡng!”

 

Thường Thông sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy, nhớ tới vừa rồi Lâm Vũ nhắc nhở, nhất thời hối hận không thôi: “Cứu, cứu tôi…”

 

Lời anh ta còn chưa nói xong cái tát giòn giã vang lên, sau đó nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết lợn.

 

“Cô Diệp, tôi…” Thẩm Hàn Sơn nói lời xin lỗi với Diệp Thanh My.

 

*Không sao ạ.” Diệp Thanh My lễ phép đáp, nhưng trong lòng lại chấn động, không ngờ bác sĩ Hà lại quen biết nhiều người có thế lực như vậy.

 

“Gia Vinh, mấy ngày nay tôi đều tìm anh, nếu như mai anh không có việc gì thì ba chúng ta cùng nhau tụ tập đi, nhân tiện tôi dẫn anh đi gặp một người.” Thẩm Ngọc Hiên hưng phần nói.

 

“Được.” Lâm Vũ nghĩ cũng máy ngày rồi không ngồi cùng Thẩm Ngọc Hiên và Châu Thần nên đồng ý ngay.

 

Khi anh và Diệp Thanh My từ khách sạn đi ra thì cũng đã tối muộn rồi, nhóm bạn học cùng anh trao đổi phương thức liên lạc sau đó cũng lần lượt rời đi.

 

Bởi vì tối nay Diệp Thanh My phải quay về trường học ở nên Lâm Vũ đưa cô về trường.

 

“Bác sĩ Hà.”

 

Trước khi Lâm Vũ rời đi, Diệp Thanh My đột nhiên gọi anh lại.

 

Lâm Vũ quay người nhìn cô cười nói: “Sao vậy?”

 

“Không có gì.”

 

Diệp Thanh My cúi thấp đầu nói, cắn cắn môi: “Tối nay, lúc anh cúi đầu bái tạ cô Tôn, tôi đột nhiên nhìn nhầm anh thành một người…”

 

Lâm Vũ.

 

Lâm Vũ có thể đoán được cô đang nói về ai mà không cần hỏi, anh nhìn cô trìu mến do dự không dám nói cho cô biết sự thật.

 

Nếu như trên thế giới này có duy nhất một người tin vào sự kỳ lạ của anh thì cũng chỉ có Diệp Thanh My.

 

Nhưng vào lúc anh ta đang định mở miệng, Diệp Thanh My đột nhiên cười với anh ta một cái, nói: “Tôi nói linh tinh thôi, anh đừng tức giận, ngủ ngon.”

 

Diệp Thanh My nói xong liền xoay người chạy vào trường học.

 

Lâm Vũ trong lòng không khỏi xẹt qua một tia mất mát, nhưng đồng thời cũng có chút may mắn, có thể không nói gì cũng là chuyện tốt.