Chương 202:

 

Trong lúc đi về, Giang Nhan nhắn tin cho anh, hỏi anh bao giờ về, anh mở tin nhắn chuẩn bị trả lời thì vô tình mở tin nhắn mà Sở Vân Vi gửi cho anh.

 

Một bức ảnh hiện lên trên màn hình điện thoại, dường như là ảnh trên giấy chứng nhận của một người đàn ông trung niên.

 

Sau khi nhìn rõ ảnh của anh ta miệng liền mở to, cả mặt kinh ngạc không thể tin được.

 

“Nhan Nhan, Nhan Nhan, nhanh lên, mau vào phòng.”

 

Lâm Vũ vừa mới về nhà liền kích động không chịu được gọi Giang Nhan vào phòng.

 

“Anh đưa Thanh My về nhà rồi?” Giang Nhan nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng và đóng cửa lại.

 

Lúc này lúc này hai vợ chồng già Giang Kính Nhân đang ngồi trên sô pha xem tivi, Lý Tố Cầm thấy hai vợ chồng Lâm Vũ đi vào phòng liền ngắng đầu nhìn đồng hồ nói: “Bây giờ mới có 9h, tắm còn chưa tắm đã vào phòng rồi, con gái con rể của chúng ta cũng quá là vội vàng đi.”

 

“Ai ya, trẻ tuổi mà, Thanh My vừa đi, bọn chúng cũng là phân cách bao nhiêu là ngày, khó tránh khỏi cần dồi dào một chút.” Giang Kính Nhân cười hắc hắc nói, ngữ khí của một người từng trải.

 

“Nhưng không phải Nhan Nhi nói là thân thể Gia Vinh không được ư?”

 

Lý Tố Cầm cau cau mày: “Đừng có tiếp tục làm thân thể bị thương nữa.”

 

“Suyt, nhỏ tiếng thôi, Nhan Nhi không phải đã nói rồi ư, chúng ta không được nói những lời này trước mặt Gia Vinh.”

 

Giang Kính Nhân vội xua tay: “Nếu như để Gia Vinh nghe thấy sẽ rất buồn.”

 

Nếu như Lâm Vũ ở đây chắc chắn anh sẽ bị nội thương đến phun ra máu, vì để bố mẹ không bắt ép mình sinh con, Giang Nhan có ý nói dối nói phương diện của Lâm Vũ hình như không được, còn nói anh đang điều chế thuốc để dần dần điều trị.

 

Hai vợ chồng già vì không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Lâm Vũ nên không vội vàng bắt hai người bọn họ sinh con.

 

Có điều bọn họ tin rằng, dựa vào y thuật của Lâm Vũ không lâu nữa chắc chắn có thể giúp thân thể khỏe mạnh.

 

“Anh vội vội vàng vàng cái gì, tôi hỏi anh, đưa Thanh My về nhà chưa?” Giang Nhan nhìn Lâm Vũ đang nóng lòng như lửa đốt thì có chút không hiểu.

 

“Đưa về rồi, có thể không đưa đi sao, đến đây, tôi cho cô xem cái này.”

 

Lâm Vũ ngồi lên giường, vội vã vẫy vẫy tay với Giang Nhan, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.

 

“Tôi không xem.”

 

Giang Nhan nhìn biểu cảm khá là hèn hạ, thô tục của Lâm Vũ, mặt cô tức khắc đỏ lên, cô nghĩ rằng Lâm Vũ muốn cho cô xem những video nam nữ ái muội không đứng đắn gì đó, lập tức thấp giọng mắng: “Biến thái.”

 

“Ai ya, chị Nhan, cô muốn đi đâu vậy?”

 

Lâm Vũ trực tiếp đứng dậy kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, đưa cho cô xem tắm ảnh mà Sở Vân Vi gửi đến.

 

“Đây là ai?”

 

Giang Nhan nhìn bức hình trong điện thoại nhất thời kinh ngạc ngẳng đầu lên nhìn Lâm Vũ, hay nói đúng hơn là nhìn Hà Gia Vinh, kinh ngạc nói: “Người đàn ông này trông rất là giống anh, phỏng chừng anh già rồi sẽ trông như thế này.”

 

“Như vậy không được, tôi chắc chắn đẹp trai hơn ông ta.”

 

Lâm Vũ lắc đầu, tự tin nói.

 

“Thôi đi, anh lấy đâu ra bức ảnh này vậy?” Giang Nhan vừa nói vừa nhìn tên người gửi tắm ảnh này: “Sở Vân Vi.”

 

Sắc mặt cô lập tức trùng xuống, lạnh lùng nói: “Nói đi, Sở Vân Vi lại là con hồ ly tỉnh nào?”

 

“Cô đừng nói linh tinh, chị Nhan, đây là một bệnh nhân của tôi, ở Kinh Thành.”

 

Lâm Vũ vội vàng giải thích: “Cô ấy gửi cho tôi tắm ảnh này chắc cũng là vì nhìn thấy người trong ảnh trông giống tôi.”

 

“Có khi nào người trong ảnh này chính là bồ ruột của anh.”

 

Giang Nhan chau mày hỏi.

 

“Tôi đoán cô ấy gửi cho tôi cũng là vì ý này, nhưng chắc cô ấy chưa chắc chắn, nếu không thì cô ấy chắc chắn đã nói ra rồi.”

 

Lâm Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói.

 

“Nhưng cũng không thể nói chắc được, trên đời này người giống nhau nhiều lắm, cũng không thể đơn giản nhìn giống anh thì có thể là bố ruột của anh.” Giang Nhan nhắc nhở anh một câu.

 

*Tôi biết, một bức ảnh không nói ra được điều gì. Đợi sau này tôi hỏi rõ Sở Vân Vi danh tính của người trong ảnh thì nói tiếp.”

 

Lâm Vũ gật đầu: “Nếu như bọn họ thật sự là người Kinh Thành, vậy thì sau này hãy nói đi, đợi lúc nào có thời gian thì chuyên tâm đi Kinh Thành một chuyến, trong thời gian ngắn có lẽ không thể, tôi còn bận chuyện mở rộng của Y’ quán.”

 

“Ừ”

 

Giang Nhan nghe xong lời này mới gật đầu, sau đó bổ sung thêm một câu: “Đến lúc đó tôi đi cùng anh.”

 

“Được.” Lâm Vũ cười gật đầu, tiếp đó mở rộng vòng tay ôm lấy eo cô rồi đưa mặt đến trước mặt cô.