*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 206:

 

“Đúng rồi, sao tôi có thể quên mắt được nhỉ, tôi sẽ gọi ngay.”

 

Châu Thần lấy điện thoại trong túi áo ra, xoay người đi gọi điện thoại.

 

Lâm Vũ cũng không cản, nhưng anh cảm thấy chỉ dựa vào người nhà sợ rằng rất khó khuyên được Nghê Thiều Quang, bởi vì với thái độ sét đánh không đổi ý của Nghê Thiều Quang thì tuyệt đối phải đấu một làn đến cùng.

 

Do dự một lúc, anh vội vàng vào nhà hỏi Nghê Thiều Quang: “Cậu, vì cậu đã quyết tâm đấu Tam Sát nên cháu sẽ không khuyên, nhưng cậu có thể nói cho cháu biết cậu định đánh như thế nào không ạ, phương diện này cháu không hiểu rõ lắm nên muốn học hỏi ở cậu một ít.”

 

Nghê Thiều Quang nghe vậy liền hưng phấn, nói: “Nhóc con, vừa rôi cháu không thây tôi cùng mây vị công nhân thảo thuận phương án lắp cửa ư?”

 

Lâm Vũ gật đầu.

 

“Nói thật cho cháu, lần đánh cướp này gọi là “ăn mày nửa đêm, gà gáy ba lần cầu may”, nghĩa là nửa đêm ta lắp toàn bộ cửa, miễn sao không gặp kẻ ăn mày và gà trống gáy ba lần, sau rạng sáng, tất cả sẽ đều tốt. Còn về những tai họa khác, tôi đã giải quyết chúng từ lâu.”

 

Nghê Thiều Quang ngắng đầu lên, vô cùng đắc ý cười đùa.

 

“Vậy chắc cậu cũng từng nghĩ đến nhỡ may nửa đêm gặp phải ăn mày thì phải làm sao?” Lâm Vũ cau mày lo lắng nói.

 

“Nhóc con à, cậu có phải ngốc không vậy, cậu có gặp ai nửa đêm thức dậy đi xin cơm không?”

 

Không đợi Nghê Thiều Quang trả lời, Khưu Tống ở bên cạnh cười rồi hỏi ngược lại Lâm Vũ một câu.

 

“Không sai, con đường này cũng không có cửa hàng nào mở đến nửa đêm, làm sao có thể gặp phải ăn mày, hơn nữa để phòng tránh vạn nhất có, tôi đã đặc biệt lắp đặt cửa đúng 2h sáng, đến lúc đó đừng nói là ăn mày, đến một người cũng sẽ không gặp.”

 

 

“Được, được, được, tặng cậu đó, mau đi đi.” Khưu Tống có chút không nhẫn nại vẫy vẫy tay với Lâm Vũ, muốn nhanh chóng đuỏi anh đi.

 

Lâm Vũ nhặt hòn đá lên sau đó đi ra khỏi cửa hàng, tiện tay ném hòn đá vào một bên đường, hòn đá lăn đến dìa đường, Lâm Vũ cũng không có quan tâm đến nó nữa.

 

“Tôi gọi điện xong rồi, chút nữa ông ngoại tôi sẽ gọi điện cho cậu.”

 

Châu Thần cười he he nói: “Yên tâm đi, ông ngoại tôi ở nhà rất có tiếng nói.”

 

Ngay khi anh nói xong, Nghê Thiều Quang cầm điện thoại di động ra, vừa đi vừa liên tục đồng ý nói: “Đúng đúng, bó, đúng là có chuyện đó, bố không biết, con đã chuẩn bị hết rồi… được được, nghe lời bố, bố đừng tức giận, nghe lời bố, cửa hàng này con không mở nữa, không mở nữa, bố đừng tức giận, được rồi.”

 

Tiếp đó, Nghê Thiều Quang ngắt điện thoại, tự chủ nở một nụ cười khổ, chỉ về phía Châu Thần nói: “”Nhóc con thối tha, cậu không đấu nữa, cháu vui chưa hả?”

 

Nói xong, ông ta đi vào trong phòng nói với vài người công nhân: “Được rồi, mọi người quay về hết đi, cửa hàng này.

 

của tôi tạm thời không mở nữa, cửa cũng không lắp nữa.”

 

Châu Thần và Thảm Ngọc Hiên nghe thấy những lời này.

 

không nhịn được thở phào một hơi, vô cùng hưng phán, nhưng mặt Lâm Vũ lại không có quá nhiều thay đổi.

 

Chiêu này của Nghê Thiều Quang chỉ lừa được Châu Thần chứ không lừa được anh.

 

Quả đúng không sai, tối hôm đó, 1h sáng cả con phó hoàn toàn im ắng, không một bóng người, vằng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời.

 

Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi từ đầu đường đi tới, dừng lại trước cửa hàng, sau đó từ trong xe hiện ra một bóng người, chính là Nghê Thiều Quang.

 

Vừa đến nơi chưa được bao lâu thì một chiếc xe tải lao tới hướng cửa, 4 công nhân xuống xe, lấy đầu cửa, kìm, hàn điện và các dụng cụ khác xuống.

 

Sau đó, Khưu Tống cũng gọi một chiếc xe nhanh chóng đi đến, trong tay cầm một cái túi ni lông màu đen đựng một đống đồ, nói với Nghê Thiều Quang: “Anh rẻ, em đã mang đầy đủ đồ đạc đến rồi, bắt đầu chứ?”

 

Nghê Thiều Quang ngắng đầu nhìn bầu trời đêm quang đãng, gật đầu nói: “Bắt đầu.”

 

Vừa dứt lời, ông ta vươn tay cầm lấy chiếc túi ni lông trên tay em rễ, từ trong đó lấy ra một chiếc gương đồng, vài đồng tiền và một nắm nhang.

 

Sau đó, ông cầm chiếc gương đồng đi đến trước cửa tiệm, chọn góc tốt nhất và làm cho nó có định lại, gương hướng vào chân tường phía bên kia đường, tiếp đó ông ta văn vê ba đồng xu ra, cẩn thận kiểm tra thì có thể thầy chúng đều có từ thời Càn Long. Ba đồng xu được đặt lần lượt ở các hướng Đông Nam, Tây Bắc và Tây Nam, sau đó ông lấy hương cắm vào mắt của đồng xu và thắp lên, chỉ thấy nén hương dâng lên thẳng đứng mà không có bắt kỳ tác động của ngoại lực.

 

“Anh rẻ, thật tuyệt vời.” Khưu Tống không khỏi giơ ngón tay cái lên, nịnh nọt.