Chương 207:

 

Bao năm qua đi theo anh rể chia ngọt sẻ bùi, vì vậy nên ông đối người anh rễ này luôn tâm phục khẩu phục, mặc dù biết Tam Sát có rủi ro và đầy nguy hiểm nhưng ông vẫn liều lĩnh đi làm theo, ông tin rằng với năng lực của anh rẻ tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện.

 

“Được rồi, bắt đầu lắp thôi.”

 

Nghê Thiều Quang nhìn hương đang cháy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho thợ. lắp cửa.

 

Đêm nay ánh trăng thật sáng, căn bản không cần bật đèn, công nhân trực tiếp dựng hai cái thang hai bên cửa, sau đó hai công nhân vác song sắt hai bên cửa từ từ leo lên thang, ngoài ra còn có hai công nhân giữ chặt thang hai bên trái phải.

 

Lúc này trái tim Nghê Thiều Quang như muốn nhảy ra khỏi địã¡t8g”lộ “nghành EatB8lin mà bỏ Nhấn hi _: lồng ngực rồi, không ngừng ngẳng đầu nhìn bầu trời đen kịt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

 

Mặc dù anh đã chuẩn bị xong từ sớm nhưng giờ phút này vẫn lo lắng không thôi, bứt thiết hy vọng mau chóng lắp xong cửa.

 

Ông ngẳng đầu nhìn bầu trời bởi vì để ước lượng thời gian, cái gọi là gà gáy ba lần là một phương pháp tính thời gian cổ xưa, dựa vào thời gian hiện tại thì nó khoảng năm giờ sáng khi bầu trời cơ bản đã sáng sủa.

 

Họ phải lắp cửa xong trước bình minh.

 

Rất may là những công nhân này làm việc rát nhanh, tổng cộng chưa đầy một tiếng đồng hồ cửa cơ bản đã được lắp đặt, chỉ cần cưa bớt chiều dài hai đầu và làm nhẫn hai đầu là được.

 

“Ông chủ Nghê, giúp tôi lấy máy cắt cầm tay với.” Công nhân giữ thang cuốn không tiện buông tay vội vàng hướng về phía Nghê Thiều Quang hét lên.

 

“Được.” Nghê Thiều Quang nhanh chóng đồng ý, vội vàng chạy về phía xe, lúc chạy đến bên kia đường đột nhiên dẫm phải một viên đá trượt chân ngã xuống đắt.

 

Rầm rằm.

 

Nghê Thiều Quang hừ lạnh một tiếng, thử động đậy mắt cá chân, đau đớn vô cùng, ông quay đầu nhìn phát hiện ra dẫm phải một hồn đá màu đen bằng nắm tay, chính là hòn đá ban ngày Lâm Vũ cầm đi.

 

“Khốn khiếp, muốn lấy đi xong rồi lại vứt bỏ, còn vứt trước cửa nhà hàng, thật là không được dạy dỗ đàng hoàng, dù không muốn nữa thì cũng phải ném đi xa chút.” Nghê Thiều Quang có chút khó chịu lắm bẩm.

 

“Anh rể, để em lấy.”

 

Khưu Tống vội vàng chạy xuống bậc thềm đi lấy máy cắt trên xe, sau đó cắm điện, nắn đường dây và leo lên hai bậc thang, vươn tay đưa máy cắt cho công nhân bên trên, công nhân vừa đưa tay cầm lên thì một giọng nói chợt vang lên trên phố.

 

“Các người buổi tối không đi ngủ mà làm cái gì ở đây vậy, đánh thức mọi người.”

 

Mọi người quay đầu lại thì thấy một người ăn xin rách rưới xuất hiện ở phía bên kia đường đang đưa tay quệt mắt, bộ dạng buồn ngủ.

 

Nghê Thiều Quang nhìn thấy người ăn xin, người ông ta đột nhiên run lên, hai mắt đen lại, ông gần như muốn ngất đi.

 

Khưu Tống cũng bị sốc khi nhìn thấy người ăn xin này, tay ông ta mềm nhũn ra, máy cắt trên tay rơi xuống, không biết tại sao lại chạm đúng công tắc, máy cắt kêu ầm ầm cắt trúng ngực ông ta.

 

Khưu Tống gào lên một tiếng, trước ngực máu tươi bắn tung tóe, ngã xuống đất kêu không thành tiếng nữa.

 

Vài công nhân cũng bị cảnh này dọa sợ, trong đó có một công nhân đang đứng trên thang trượt chân ngã xuống, một tiếng rằm vang lên, sau đó anh ta ôm lấy xương sườn lăn lộn rên rỉ.

 

“Khưu Tống!”

 

Nghê Thiều Quang kêu lên, toàn thân run rầy vì sợ hãi, sắc mặt tái nhọt, kinh hãi nhìn cảnh tượng này sau đó lại liếc nhìn hòn đá đen trên mặt đất, nếu như không có hòn đá này thì người chết chính là ông ta.

 

Người ăn xin thấy cảnh đám người bị thương tật, anh ta vội vàng quay người chạy xuống dưới mái hiên ở ngân hàng phía xa, cuộn chăn màn bỏ chạy.

 

“Mệnh… Là định mệnh…”

 

Nghê Thiều Quang nhìn vào khoảng không lẫm bẩm một mình.

 

Trời vừa hửng sáng, Lâm Vũ đã tỉnh dậy, anh nằm trên giường lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được tiếp, nhớ lại lời hôm qua anh nói với Nghê Thiều Quang về chuyện Tam Sát tong lòng lại không khỏi nôn nao.

 

“Leng keng…”

 

Lúc này điện thoại anh đột nhiên kêu lên, nhìn thấy là Châu Thần gọi đến anh lập tức bắt máy.

 

“Gia Vinh, không hay rồi, cậu tôi xảy ra chuyện rồi.” Đầu dây bên kia Châu Thâm hoảng loạn nói.

 

Lâm Vũ nhanh chóng đứng dậy, sau đó mặc quần áo chạy nhanh ra ngoài.

 

Đợi đến khi anh đến cửa hàng của Nghê Thiều Quang thì Khưu Tống đã chết và những công nhân bị thương thì đã được đưa đến bệnh viện.

 

Hai xe cảnh sát đậu trước cửa tiệm, hai người cảnh sát đang ghi lại lời khai của Nghê Thiều Quang và những người công nhân còn lại.

 

Vì sự việc này là một tai nạn và Nghê Thiều Quang cũng hứa sẽ bồi thường nên cảnh sát đã rời đi sau khi hỏi han.

 

“Cậu nhóc, cứu tôi, cứu tôi!”