Chương 230:

 

So với thái độ giả vờ cung kính của ông ta với Tạ Trường Phong trong điện thoại thì chân thành hơn nhiều.

 

Dù sao Vệ Công Huân có thể trực tiếp giúp ông ta. Huyện quan không bằng hiện quản, chính là đạo lý này.

 

“Ông là?”

 

Vệ Công Huân nhìn thấy Tàng Địch An thì hơi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.

 

“Cục trưởng Vệ, đây là viện trưởng mới nhậm chức của bệnh viện chúng tôi, Tàng Địch An – Viện trưởng Tàng trưởng.” Viện phó Tuần vội vàng giới thiệu.

 

“A, chào ông, chào ông.”

 

Vệ Công Huân nhanh chóng bắt tay Tàng Địch An.

 

Dù sao bà xã ông đang chữa bệnh ở bệnh viện của người ta, tự nhiên phải khách khí với người ta chút.

 

“Chị dâu là không thoải mái chỗ nào?” Tàng Địch An có chút lấy lòng trực tiếp xưng hô phu nhân của Vệ Công Huân là chị dâu, tự nhiên là có ý muốn kết giao.

 

Vệ Công Huân không để ý hơn nữa cũng vui vẻ cùng Tàng Địch An làm tốt quan hệ, nói: “Gần đây bụng luôn đau, không muốn ăn uống, có thể là dạ dày bị viêm, trước kia cũng đã từng bị qua.”

 

Còn về bà xã là bị bệnh gì, ông cũng không rõ ràng lắm.

 

Ông chỉ đơn giản cho rằng là viêm loét dạ dày, bệnh vặt linh tinh nên vốn dĩ không nghĩ cùng theo tới. Vợ ông trước kia bị thế này chỉ cần uống thuốc là ổn rồi, nhưng lần này lại đau vô cùng quằng quãi, biểu tình trên mặt đều vặn vẹo, cho nên con gái mới gọi điện thoại cho ông, bảo ông cùng nhau tới đây.

 

“Ngài yên tâm, chỉ cần vào bệnh viện của chúng tôi, tôi Tàng Địch An nhất định đảm bảo chị dâu bình yên vô sự, nếu không ngài cứ đến hỏi tôi.”

 

Tàng Địch An vừa nghe đại khái là về phương diện viêm dạ dày, lập tức vỗ vỗ ngực, khoác lác đảm bảo nói.

 

“Vậy cảm ơn viện trưởng Tàng.” Vệ Công Huân nghe ông ta nói vậy ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra.

 

“Viện phó Tuần, đi, phân phó xuống dưới, các mục kiểm tra đều ưu tiên chị dâu, thúc giục phòng xét nghiệm mau chóng đem kết quả năm hạng mục kiểm tra tập hợp lại.”

 

Tàng Địch An quay đầu phân phó viện phó Tuần một câu.

 

“Vâng, viện trưởng.” Viện phó Tuần lập tức vội vã rời đi.

 

“Viện trưởng Tàng, cảm ơn ông.” Vệ Công Huân có chút cảm kích nói, thầm nghĩ viện trưởng mới này còn rất không tồi, lần đầu tiên gặp mặt đã giúp đỡ ông như vậy.

 

“Ngài khách khí, nói không chừng về sau tôi còn có việc muốn phiền đến ngài.” Tàng Địch An cười ha hả nghiêng đầu qua nói.

 

“Vết thương trên đầu ông đây là…” Vệ Công Huân lúc này.

 

mới chú ý tới vết thương trên đầu Tàng Địch An.

 

“Ai, bị hai tên lưu manh đánh.” Tàng Địch An xua tay, giả bộ một bộ dáng không muốn nói thêm.

 

“Ai to gan như vậy? Viện trưởng Tàng, ông nói cho tôi, tôi liền phái người đem bọn họ bắt lại, nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc!” Vệ Công Huân sắc mặt lạnh lùng, uy nghiêm nói.

 

“Đây, việc nhỏ này cũng phiền toái ngài thì không tốt lắm…” Tàng Địch An giả vờ từ chối, trong lòng lại vạn phần mừng thầm.

 

Các người liền chờ chết đi Mã gia, ông đây móc nối quan hệ với Vệ Công huân, không chỉ muốn để các người nhỏ ra tiền đã thắng lão tử, còn phải để các người bị dọa chết khiếp!

 

Tàng Địch An càng nghĩ càng kích động, dường như đã thấy được một màn chính mình vui sướng báo thù.

 

“Nên làm mà, viện trưởng Tàng, ông nói đi, hai người kia là ai.” Vệ Công Huân gật gật đầu, nếu Tàng Địch An đã cho ông mặt mũi như vậy, ông tự nhiên cũng phải bán cho người ta một cái ân tình.

 

*Nói ra thật xấu hổ, là…”

 

“Viện trưởng, viện trưởng, đã có kết quả kiểm tra rồi.”

 

Không đợi Tàng Địch An nói xong, viện phó Tuần đột nhiên vội vàng chạy tới, trong tay cằm một tờ đơn, mặt đầy kinh hoảng nhìn Tàng Địch An cùng Vệ Công Huân, nuốt một ngụm nước miếng không dám nói lời nào.

 

“Anh hoảng cái gì, tình huống thế nào, mau nói đi.” Tàng Địch An nghiêm mặt, không vui thúc giục nói.

 

“Viện trưởng Tàng… chúng ta nói chuyện trước một chút…”

 

Viện phó Tuần hơi co quắp liếc mắt nhìn Tàng Địch An một cái.

 

Tàng Địch An lập tức hiểu được ý tứ của viện phó Tuần, xem bộ dạng này của ông ta, có vẻ kết quả không quá lạc quan. Sắc mặt không khỏi hơi đổi, vội vàng nói: “Được, tôi trước tiên thảo luận cùng anh một chút.”

 

Nói xong kéo viện phó Tuần muốn đi.

 

“Viện trưởng Tàng, không cần đâu, có gì cứ nói thẳng là được. Bất luận kết quả như thế nào tôi đều chịu được!”

 

Vệ Công Huân trầm giọng đánh gãy hai người, trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường, không khỏi nắm chặt tay.