Chương 232:

 

Tàng Địch An vội vàng dặn dò: “Hơn nữa loại thuốc này vô cùng quý hiếm, mỗi tháng phí tổn đã lên đến mười máy vạn.”

 

Ở trong mắt ông ta, Vệ Công Huân tuy rằng là cục trưởng cục công an, nhưng cũng không nhát định có thể có tài lực để mua loại thuốc quý như vậy. Phải biết rằng, nếu cẩn thận tính toán, một năm tiêu phí tiền thuốc phải lên đến 200 vạn. Đây còn không bao gồm cả những khoản phí ở các mục kiểm tra khác.

 

Nếu muốn đem thọ mệnh của Trịnh Vân Hà kéo dài thêm 20 năm, vậy phải tiêu tốn đến hơn 40 triệu.

 

Bởi vì ông ta mới từ Kinh Thành tới đây chưa bao lâu, cho nên không biết Trịnh Vân Hà chính là con gái của Trịnh lão gia Trịnh Gia Thành, người đứng đầu về xe hơi ở thành phố Thanh Hải.

 

Đừng nói là 40 triệu, cho dù có là 400 triệu, đối với Trịnh gia mà nói cũng không là gì.

 

“Không ván đề gì, tiền không phải là ván đè!”

 

Vệ Công Huân vội gật đầu đáp ứng, trong lòng quyết tâm đi tìm Trịnh Thế Phàm hỗ trợ.

 

Tuy rằng ông là con rễ của Trịnh gia, nhưng vì vấn đề thể diện, mấy năm nay chưa bao giờ tiêu của Trịnh gia một phân tiền. Nhưng hiện giờ vì vợ mình, ông không thể không bỏ xuống thể diện. Bằng năng lực của ông đúng là không có cách nào chỉ trả tiền thuốc men lớn như vậy.

 

“Bó, con lại thấy có chút không bảo đảm. Hay là… hay là để Hà Gia Vinh tới đây nhìn xem?” Vệ Tuyết Ngưng có chút do dự nói. Tuy cô cùng Lâm Vũ vô cùng không hợp, nhưng trong lòng vẫn rất tín nhiệm Lâm Vũ.

 

Tàng Địch An vừa nghe Vệ Tuyết Ngưng nhắc tới Lâm Vũ, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng cười ha ha nói: “Cháu gái, loại bệnh ung thư dạ dày của mẹ cháu là một trong năm bệnh nan y mà thế giới không thể trị liệu. Biện pháp hữu hiệu nhất chính là dùng Tây y tiến hành trị liệu. Thảo dược của Trung y hiệu quả quá chậm, chờ đến khi có hiệu quả thì tế bào ung thư đã lan ra toàn cơ thể.”

 

“Tuyết Ngưng, chú Tàng nói có lý. Tuy y thuật của Gia Vinh cao siêu, nhưng dù sao cũng là Trung y, hiệu quả có chút chậm. Bệnh này của mẹ con không thẻ trì hoãn được, một khi để tế bào ung thư khuếch tán, vậy thì rất phiền toái. Bố cũng cho rằng Tây y là phương pháp trị liệu tốt nhất.” Vệ Công Huân gật đầu tán thành nói.

 

Kỳ thực ông rất tín nhiệm Lâm Vũ, nhưng là trong ấn tượng của ông, phương pháp trị liệu của Lâm Vũ xác thật hiệu quả có chút chậm. Giống như lần trước anh trị liệu cho vợ ông chứng eo chân nhức mỏi, ước chừng châm cứu rất nhiều lần, uống liền vài lần thuốc mới có hiệu quả.

 

Hiện tại vợ mình bị chính là ung thư, chịu không nỗi thời gian dài như vậy, tự nhiên càng sớm có hiệu quả càng tốt.

 

“Vậy được rồi” Vệ Tuyết Ngưng có chút không tình nguyện bĩu môi lẫm bẩm nói một câu.

 

Tuy rằng Tàng Địch An nói đạo lý rõ ràng, nhưng cô chính là không tin ông ta. Từ lúc đầu nhìn thấy ông ta liền không có ấn tượng tốt, cảm thấy người này có chút âm u.

 

Tiếp sau đó Tàng Địch An liền liên hệ cho tổ chức y tế chăm sóc sức khỏe Stein, để bọn họ mau chóng gửi thuốc kháng ung thư kiểu mới qua đây.

 

Lúc này trong Hồi Sinh Đường, Lâm Vũ đang cùng Tôn Thiên Thiên song song mà ngồi, giúp bệnh nhân xem bệnh.

 

Một chiếc xe màu đen “kít” một tiếng dừng lại trước cửa Hồi Sinh Đường, tiếp đó Hàn Băng một thân mặc áo da bó sát màu đen từ trên xe đi xuống, sau khi vào nhà lập tức nói với Lâm Vũ: “Bác sĩ Hà, đi thôi, tôi mời anh uống cà phê.

 

“Thực xin lỗi, Hàn thượng tá, tôi không có thời gian. Cô không thấy tôi đang xem bệnh cho bệnh nhân sao?” Lâm Vũ ngẳng đầu liếc cô một cái, có chút khó xử.

 

“Hà Gia Vinh, hiện tại tôi nói là mời, nếu anh không đi, tôi đành phải đổi cách nói thôi.” Hàn Băng lạnh lùng uy hiếp nói, tay đã sớm sờ đến túi da bên hông.

 

“Được được được.”

 

Lâm Vũ hơi bất đắc dĩ đứng lên, nói với Tôn Thiên Thiên một câu rồi đi theo Hàn Băng ra ngoài.

 

Lâm Vũ không rõ nữ nhân này sao lại đột nhiên tới tìm mình, nhưng bởi vì mình còn có nhược điểm trong tay cô ta, cho nên cũng chỉ đành mặc cô ta bài bố.

 

Anh quét mắt nhìn vòng eo tỉnh tế của Hàn Băng, bờ mông vẻnh gắt gao bao phía dưới quần da, trong đầu không khỏi hiện ra một cái roi da, nến sáp… thật muốn đánh vào trên mông cô vài cái, xem cô ta còn dám hung hăng với mình hay không.

 

“Anh nhìn cái gì thế!”

 

Hàn Băng vừa quay lại thì phát hiện Lâm Vũ đang nhìn chằm chằm hạ thân mình, mặt ngay lập tức đỏ lên, vừa thẹn vừa giận. Tên khôn kiệp này, trước mặt bao người lại không biết xấu hỗ như vậy!

 

*A, không có gì, trên quần da của cô bị rách một vét nhỏ.”

 

Lâm Vũ nhàn nhạt nói một câu rồi lên xe.

 

“A2”

 

Hàn Băng cả kinh, vội vàng cúi người nhìn mông mình, kiểm tra nửa ngày cũng không phát hiện khác thường, lập tức phản ứng mình bị Lâm Vũ trêu, oán hận trừng mắt liếc anh một cái, dọc theo đường đi lái xe rất nhanh, thiếu chút nữa khiến Lâm Vũ hoảng đến ngắt xỉu.

 

Cuối cùng Hàn Băng dừng xe trước cửa một quán cà phê, đem theo Lâm Vũ tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, gọi hai tách cà phê, sau đó ôm tay, bày ra một tư thái nữ vương, lãnh ngạo nói: “Nói đi, anh gần đây làm chuyện gì trái với lương tâm?”

 

“Chuyện trái lương tâm?”

 

Lâm Vũ không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó cười tủm tỉm nói: “Tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm mà? Tôi làm đều là chuyện tốt chữa bệnh cứu người!”

 

“Vịt chết mà còn cứng mỏ.”