Chương 240:

 

Sắc mặt Tàng Địch An và viện phó Tuần nháy mắt trầm xuống, cau mày nhìn nhau.

 

Tàng Địch An vội vàng nhắc nhở: “Vệ cục, loại tình huống này của chị dâu không thể trì hoãn được. Tôi đã nói qua, phương pháp tốt nhất chính là tiến hành phẫu thuật, nếu như thử Trung y, có hiệu quả như sẽ rất lâu, một khi di căn thì hậu quả không thể tưởng tượng.”

 

Vệ Công Huân gật gật đầu, hơi trầm tư, nói với Vệ Tuyết Ngưng: “Gọi Tiểu Hà ra đây, chúng ta nói bên ngoài.”

 

Chờ sau khi Lâm Vũ ra ngoài, Vệ Công Huân vội vàng nói: “Gia Vinh, bệnh của dì cậu thực sự có biện pháp sao?

 

Tính toán trị liệu thế nào?”

 

“Uống thuốc cùng với châm cứu.” Lâm Vũ thành thật trả lời.

 

“Vệ cục, đây không phải là bậy bạ sao. Uống thuốc cùng châm cứu sao có thể trị được ung thư!”

 

Tàng Địch An lập tức nổi giận đùng đùng nói: “Ngài phải nghĩ kỹ, nếu tiêu tốn mấy ngày thời gian uống thuốc châm cứu, tế bào ung thư có khả năng đã sớm di căn toàn bộ khoang bụng, đến lúc đó cho dù là thần tiên tới cũng không thể xoay chuyền!”

 

Lời này của ông ta không giả, nếu thuốc của Lâm Vũ không có hiệu quả, vậy lại qua thêm máy ngày, Trịnh Vân Hà có khả năng hoàn toàn không cứu được.

 

Trịnh Thế Phàm vốn dĩ ủng hộ Lâm Vũ nghe được lời này cũng ngay lập tức trầm mặc. Loại chuyện thế này không thể tùy tiện đùa giỡn, vạn nhất Lâm Vũ trị không hết, vậy mắt đi chính là mạng của chị anh ta.

 

“Gia Vinh, cậu nắm chắc máy phần?” Ân tượng của Vệ Công Huân với Lâm Vũ vẫn luôn rất tốt, biết người trẻ tuổi này kiên định ổn trọng, từ trước đến nay không làm chuyện vô căn cứ, vì thế vẫn kiên nhẫn dò hỏi một câu.

 

“Tám đến chín phần.” Lâm Vũ bảo thủ phỏng đoán.

 

“Vệ cục, cái gọi là tỷ lệ thành công của Trung y ngài phải trừ đi một nửa. Cậu ta nói như vậy, tỷ lệ thành công cũng chỉ có bốn phần!” Tàng Địch An giơ tay, hừ lạnh nói.

 

“Không sai, Vệ cục, trung y từ trước đến này chính là hữu danh vô thực, không tin ngài có thể đi xem xét khoa Trung y của chúng tôi. Phàm là nhắc đến bệnh nặng, tỷ lệ khang phục của khoa Trung y không vượt quá 50%!” Viện phó Tuần cũng vội vàng đệm vào.

 

*Đó là xác suất của bệnh viện các ông, không phải xác suất của tôi!” Lâm Vũ lạnh lùng nói.

 

“Được rồi, đừng ồn nữa!”

 

Vệ Công Huân lạnh giọng đánh gãy bọn họ, cau mày tự hỏi một lát, tiếp theo có chút xin lỗi nhìn Lâm Vũ nói: “Tiểu Hà, không phải tôi không tin cậu, nhưng là rốt cuộc uống thuốc, châm cứu nhìn không thấy sờ không được, ai cũng không chắc có thể chữa khỏi hay không. Cho dù là cậu cũng không dám bảo đảm 100% hữu hiệu, vạn nhát có gì xảy ra, dì của cậu có khả năng không cứu được. Tây y trực tiếp hơn nhiều, đem ổ bệnh cắt bỏ, một khi loại bỏ tế bào ung thư, vậy tự nhiên cũng không có nguy hiểm.”

 

“Phẫu thuật?”

 

Lâm Vũ vừa nghe liền gấp gáp: “Chú Vệ, không thể để dì làm phẫu thuật, với tình huống hiện tại của bà ấy, có thể không ra khỏi được bàn mổ.”

 

“Càn rỡ! Cậu đây là đang trù ẻo ai thế! Cậu cút ra ngoài cho tôi!”

 

Không đợi Vệ Công Huân nói chuyện, Tàng Địch An mặt đầy dữ tợn tức giận mắng.

 

“Tiểu Hà, không đến mức như cậu nói đi.” Sắc mặt Vệ Công Huân cũng không khỏi trầm xuống, chắp tay sau lưng, mặt đầy không vui nói.

 

*Chú Vệ, cháu chỉ nói lời thật!” Lâm Vũ có chút nôn nóng.

 

“Càn rỡ! Bác sĩ chúng tôi mời là bác sĩ nỏi tiếng quốc tế, tỷ lệ thành công phẫu thuật cắt bỏ dạ dày cao nhát thế giới, há có thể để một bác sĩ nông thôn như cậu nghỉ ngờ?”

 

Tàng Địch An tức giận mắng.

 

“Ông mới càn rỡ!” Vệ Tuyết Ngưng nổi giận đùng đùng mắng Tàng Địch An một câu.

 

“Im miệng cho tôi!”

 

Vệ Công Huân chỉ vào Vệ Tuyết Ngưng nói: “Con cút về nhà cho bố, con xem con ăn mặc như thế nào kìa, còn ra thể thống gì!”

 

Lời này của ông ta nào phải mắng Vệ Tuyết Ngưng, rõ ràng là đang mắng Lâm Vũ.

 

Tuy rằng ấn tượng của ông với Lâm Vũ không tồi, nhưng không có nghĩa Lâm Vũ có thể tùy tiện trù ẻo vợ mình.

 

“Được rồi, Hà lão đệ, cậu đi trước đi.”

 

Trịnh Thế Phàm thấy Vệ Công Huân thật sự tức giận, nhanh chóng lôi kéo Lâm Vũ đi ra ngoài.

 

“Hà lão đệ, cậu về trước đi, đừng trách Công Huân, chuyện này thật sự liên quan đến an nguy tính mạng của chị tôi, cho nên anh ấy không qua loa được.” Trịnh Thế Phàm đưa Lâm Vũ ra khỏi khu nằm viện, xin lỗi nói.

 

“Nhưng mà Trịnh tổng, tình huống hiện tại của dì Trịnh thật sự không thể động dao.” Lâm Vũ vội vàng nói.

 

“Vậy cậu nói không phẫu thuật thì bây giờ còn có thể làm gì?” Trịnh Thế Phàm hơi bắt đắc dĩ.

 

*Hay là vậy đi, tôi biết tổ chức y tế chăm sóc sức khỏe Stein của Hiệp hội Y tế Châu Mỹ có đẩy ra một loại thuốc kháng ung thư kiểu mới, nghe nói rất có tác dụng, các người có thể trước tiên cho dì Trịnh uống xem sao.”

 

“Công Huân nói đã uống qua, nhưng thể chất của dì cậu uống loại thuốc này không có hiệu quả.”

 

“Không hiệu quả?”