Chương 241:

 

Lâm Vũ không khỏi nhíu chặt mày: “Có liên quan tới thể chất? Sao có thể?”

 

“Viện trưởng Tàng nói. Dù sao đúng là đã uống qua, dì cậu uống thuốc này xác thật không có tác dụng gì. Cậu về đi, trên đường cẩn thận.” Trịnh Thế Phàm có chút không kiên nhẫn, nói xong xua xua tay với Lâm Vũ, xoay người vào bệnh viện.

 

Lâm Vũ ngưng mày suy nghĩ một lát, xoay người đi ra ngoài, đồng thời lấy di động liên hệ với phó hội trưởng Amnie của Hiệp hội Y tế Châu Mỹ.

 

Nhưng đầu dây điện thoại bên kia lại truyền đến một thanh âm nhắc nhở máy bận.

 

Lâm Vũ gọi lại một lần nhưng vẫn là máy bận, anh không khỏi có chút buồn bực, đột nhiên nhớ tới hiện giờ đã gần trưa, bên Mỹ hiện giờ là đêm khuya, Annie khẳng định đã ngủ rồi.

 

Lâm Vũ kiên nhẫn chờ đến buổi tối rồi lại gọi điện thoại cho Annie, nhưng vẫn là máy bận.

 

Không phải chứ, Mỹ bây giờ là ban ngày đi, sao lại không gọi được?

 

“Anh gọi điện thoại cho ai thế? Sao lại giống như người mắt hồn vậy.” Giang Nhan nhìn bộ dạng này của Lâm Vũ, không khỏi tò mò hỏi.

 

*Tôi đây không phải là lo lắng cho dì Trịnh sao.” Lâm Vũ có chút bất đắc dĩ nói. Nếu Vệ Công Huân kiên trì không cho mình chữa trị, vậy dì Trịnh chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

 

Hiện giờ cách duy nhất chính là hỏi Annie cho rõ việc thuốc kháng ung thư, chứng minh Tàng Địch An nói dối, nhưng mà điện thoại của Annie lại cứ mãi không thông.

 

“Thày thuốc không gọi cửa, không nói quá nhẹ nhàng. Anh đấy, người ta đã không cần anh, anh còn vội vàng chữa bệnh cho người ta.”

 

Giang Nhan trợn trắng mắt, lấy ra một cái mặt nạ: “Đến đây, tôi đắp cho anh một cái, để cái mặt xấu này của anh tỏa sáng.”

 

“Không cân đâu, tôi thật sự không cân.” Ngữ khí Lâm Vũ rất kiên định.

 

“Nghe lời.”

 

Giang Nhanh nhanh chóng xoay mặt anh qua, cẩn thận đem mặt nạ đắp lên mặt anh: “Hơn 100 đồng một cái đáy.”

 

“Đắt như vậy?”

 

Lâm Vũ có chút kinh ngạc, trong lòng vô cùng cảm động: “Chị Nhan, cô đối với tôi thật tốt, vậy mà có thẻ cho tôi đắp mặt nạ đắt như vậy.”

 

“Đương nhiên rồi, hai ta là ai với ai chứ.” Giang Nhan đáp.

 

Mười lăm phút sau Giang Nhan tới giúp anh lấy mặt nạ xuống, nhìn nhìn mặt anh, lẫm bẩm nói: “Anh cũng không dị ứng gì, sao nhiều người lại nói dễ bị dị ứng nhỉ.”

 

*…” Lâm Vũ.

 

Thì ra Giang Nhan xem anh là chuột bạch.

 

Trước khi ngủ Lâm Vũ lại gọi điện cho Annie một lần, vẫn là không gọi được.

 

Sáng hôm sau anh lại gọi một lần, vẫn là không gọi được.

 

Lúc này Tiết Thắm lại gọi điện tới cho anh.

 

“Gia Vinh, buổi sáng anh có bận không, néu không bận tôi hi vọng anh có thể tới tham gia lễ khởi công của cao ốc chúng tôi.” Tiết Thám có chút hưng phần nói.

 

“Cao ốc sắp khởi công sao?”

 

Lâm Vũ vừa nghe cũng có chút kích động, vội vàng đáp ứng: “Được, tôi nhất định sẽ đến.”

 

Biết Lâm Vũ muốn đi tham dự lễ khởi công, Giang Nhan tìm riêng cho anh một bộ âu phục, thay cho anh, dặn dò: “Tham gia lễ khởi công xong thì nhanh chóng về y quán, không được lui tới cùng tiểu yêu tinh Tiết Thám kia.”

 

“Vậy cô hôn tôi một chút.” Lâm Vũ cười tủm tỉm nghiêng mặt đi.

 

Sắc mặt Giang Nhan hơi đỏ lên, thầm mắng một tiếng, sau đó hôn nhẹ lên mặt Lâm Vũ một cái như chuồn chuồn lướt nước.

 

Cao ốc Vinh Thắm được xây dựng ở mảnh đất tốt ở khu mới, là Tạ Trường Phong đặc biệt cùng cục tài nguyên đất đai chào hỏi qua, vị trí địa lý vô cùng ưu việt.

 

Lúc Lâm Vũ tới thì mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Tiết Thắm cùng một nhóm lãnh đạo, nhân viên công ty đều đã đến, còn có máy người đàn ông trung niên ăn mặc tây trang giày da mà anh không quen biết, chắc là lãnh đạo của công ty nhận thầu.

 

Nhóm người Tần Lãng và Đại Quân cùng nhân viên bảo vệ cũng đã đến đủ, người xuất thân từ bộ đội đặc chủng đúng là không tầm thường, một nhóm bảo vệ eo lưng thẳng tắp, sắc mặt trang nghiêm, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh.

 

Vốn dĩ Tiết Thắm muốn để anh lên phát biểu, nhưng anh không thích ứng với trường hợp thế này nên cự tuyệt, để Tiết Thám làm thay mình.

 

Tiết Thắm cũng vài lãnh đạo phát biểu xong liền cử hành lễ khởi công.

 

“Cao ốc này khoảng bao lâu thì có thể hoàn công?” Lâm Vũ mắt nhìn nơi xa đang đào hó, tò mò hỏi Tiết Thắm.

 

Không đợi Tiết Thám nói chuyện, một trong những lãnh đạo của công ty nhận thầu đã cười ha hả đi tới: “Hà tổng, tòa nhà văn phòng chúng tôi xây dựng là công trình cao 34 tầng, hố móng rất sâu. Với hiệu suất của công ty chúng tôi, dưới tình huống bình thường thì xây dựng cần một năm rưỡi đến hai năm, nhưng Tiết tổng yêu cầu đẩy nhanh tiến độ, vì thế tôi đã chuẩn bị hai nhóm công nhân, ngày đêm làm việc, thời gian xây dựng có thể rút ngắn được khoảng 1 năm.”