Chương 446:

“Anh làm gì đấy?”

Hà Cần Du lập tức chắn trước mặt Tân Vũ, tức giận nói: “Anh biết y thuật không mà đòi trị cho chị tôi?”

“Không muốn chị cậu chết thì cút ra cho tôi.

Lâm Vũ trâm giọng quát, kỳ thực đôi với sự kiêu căng vô lễ của chị em Hà Cần Du, anh thật sự không muốn trị cho Hà Nhiên Nhiên, nhưng anh lại không muôn nhìn Hà Nhiên Nhiên chết trước mặt, dù sao trị bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ, mà quan trọng nhất anh không muốn nhìn Hà lão phu nhân buôn lòng.

“Tôi thấy chị tôi để cho anh trị mạng mới không…”

“Cút đi cho tôi!”

Hà Cần Du còn chưa nói xong, Lâm Vũ đã trực tiếp nâng chân đá cậu ta văng ra hai mét, cả người cậu tangã_ | sóng soài trên mặt đất, cậu ôm ngực mặt đỏ bừng, hồi lâu vẫn chưa dịu lại.

Lâm Vũ lập tức đi đến trước mặt Hà Nhiên Nhiên, chỉ thấy mắt cô lờ mò, ý thức hiển nhiên đã mơ hồ, ngay chỗ giữa vết rắn cạp nia cắn xuất hiện một vết to như đồng tiền xu, hơn nữa đang dần dần lan ra xung quanh.

Anh nâng kim châm lưu loát châm ngay gần vết thương của Hà Nhiên Nhiên mây cây, tạm thời ngăn độc tố lan ra, sau đó liền chạy vào nhà xem có thể tìm được thuốc giải độc hay không.

Tục ngữ có câu “vạn vật tương sinh – tương khắc, rắn xuất hiện ở đầu thì trong vòng bảy bước sẽ có thuốc giải”, tuy nghe có chút khoa trương nhưng cũng không phải không đúng, Lâm Vũ ôm tâm lý ăn may tìm quanh khóm hoa cúc, đột nhiên mắt sáng lên, nhìn thấy một cây lô-bê-li bên cạnh vũng nước.

Cây lô-bê-li này có tác dụng thanh nhiệt giải độc, có tác dụng trị độc rắn, tuy không thể giải hết toàn bộ độc răn bên trong cơ thê Hà Nhiên Nhiên nhưng có tác dụng ức chế rất lớn, đủ để cho anh có đủ thời gian điều chế thuốc giải độc.

Anh nhanh chóng ngắt xuống, bỏ vào miệng nhai nhai, sau đó nhanh chóng đến bên cạnh Hà Nhiên Nhiên, đem lô-bê-li đã nhai nát đắp lên vết thương của Hà Nhiên Nhiên.

“Mẹ nó anh đắp cho chị tôi cái gì đấy?”

c Cần Du nhìn thấy Lâm Vũ nhai nát cây linh tinh nào đó đắp lên chân chị cậu, liền lo lắng, lập tức bò lại đề ngăn cản Lâm Vũ, nhưng cậu ta đột nhiên phát hiện chị trước đó tức ngực thở ngắn đã dần dần hô hấp bình thường, hơn nữa màu đỏ trên mặt đã dần dân dịu lại, ý thức lại trở nên rõ ràng.

Tải app truyện hola đọc tiếp nhé! “Gần Du, nhanh, nhanh cứu chị!”

Hà Nhiên Nhiên hoảng loạn chìa tay xông tới bắt lấy tay Hà Cần Du.

“Chị, không sao rồi, không sao rồi, bác sĩ lập tức đên ngay.” Hà Cân Du lập tức ngôi xuông bên người chị cậu, năm tay cô ây, nhìn vết thương sau đó lại lạnh nhạt liệc nhìn Lâm Vũ rôi nói.

“Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, con cảm thấy thê nào?” Hà lão phu nhân thấy vậy liền thở ra một hơi, lập tức chạy đên, dáng vẻ còn sợ hãi mà nhìn mặt Hà Nhiên Nhiên.

“Độc trong người cô còn chưa hoàn toàn giải hết, chỉ áp chế tạm thời mà thôi, nêu muốn hoàn toàn giải hết độc còn cần tôi điều chế thuốc giải độc, cậu một lát mang cô ấy đến y quán của tôi, đi đi điều chế thuốc trước.”

Ngữ khí của Lâm Vũ bình đạm, không mang chút tình cảm nào, nhắc chân muôn bước ra ngoài, lúc này người đàn ông mặc áo dài trắng củng Hà Cần gấp gáp từ bên ngoài chạy vào.

“Hà tiểu thư, cô không sao chứ?” Vị bác sĩ nam từ bên ngoài chạy vào thở dốc hỏi, sau đó nhanh chóng lầy trong hộp cứu thương ra kim châm và dư dịch kali pemanganat, chuẩn bị tiền hành rửa vết thương cho Hà Nhiên Nhiên, đồng thời hỏi: “Hà thiếu gia, tôi đã thông báo cho bệnh viện đa khoa quân khu, bọn họ lập tức phái người đên đón Hà tiểu thư.”

“Các người không cần tốn công như thế, tôi đã dùng kim bạc không chế nọc độc lan ra rôi, cũng đã dùng thuốc xử lý tết vết thương của cô ấy.”

Lâm Vũ chặn anh ta lại.