Chương 447:

Vị bác sĩ nam nhìn liếc nhìn kim bạc trên chân Hà Nhiên Nhiên. khẽ giật mình, cân thận nhìn Hà Cần Du nói: « Hà thiếu gia, vị này với nhà họ Hà là…?”

“Anh ta với nhà họ Hà chúng tôi không có quan hệ gì, nhưng anh ta xuất thân chắc là bác sĩ gà mờ.” Hà Cần Du lạnh lùng liếc nhìn Lâm Vũ một cái, không chút niệm tình Lâm Vũ vừa rồi đã cứu chị gái mình, bởi vì cậu ta nghĩ răng nêu không có Lâm Vũ, bác sĩ Tề cũng có thể cứu chị cậu.

“6 Ò, chính là như vậy.” Bác sĩ ‘Tề đột nhiên chế nhạo một tiếng. Nếu Lâm Vũ đã không phải người nhà họ Hà, vậy ông đôi với Lâm Vũ không. cần khách sáo rôi, nhìn lâm Vũ cười lạnh nói: “Nhìn dáng vẻ này chắc là bác sĩ { rung y nhỉ? Cậu châm vài cây kim bạc, đáp vài miễng thuốc, liền nói áp chế độc rồi, cậu tưởng cậu đang quay phim à?”

Nói xong câu này ông ta không quan tâm Lâm Vũ nữa, nhìn Hà Cân Du nói: “Hà thiếu gia, cậu tin tôi không, hay là cậu tin cậu ta?”

“Nực cười!” Hà Cần Du cười lạnh, “Đương nhiên tin ông rồi.”

Cả khuôn mặt bác sĩ Tè đắc ý nhìn Lâm Vũ, sau đó nhìn Lâm Vũ nói: “Vậy tôi rút kim ra nhé!”

“Rút.”

Lời Hà Cần Du vừa dứt, bác sĩ Tề lập tức chìa tay rút kim ra.

Lâm Vũ lạnh lùng trách mắng ông ta, lạ ây nh giọng nói: “Nếu không muốn cô chết thì bỏ tay ra ngay, hiện tại cách lúc bị rắn cần đã ba mươi ,phút rồi, đợi xe cứu thương đưa cô ây đên bệnh viện cũng quá bồn mươi phút, đến lúc đó tiêm huyết thanh cũng chẳng còn tác dụng.”

“Cậu quả thật làm tôi cười đến rụng răng, ai nói huyết thanh kháng độc rắn quá bốn mươi phút sẽ không có tác dụng? Chỉ cần trong vòng bồn giờ đều sẽ có tác dụng.” Bác sĩ Tề không hề khách sáo lạnh lùng trả lời, “Huyết thanh là do tây y chúng tôi phát minh, cậu là trung y, không hiều thì đừng nói linh tỉnh, cảm ơn.”

“Vậy trong tình huống khi nãy ông chưa đến, không nhìn thấy triệu chứng của cô ây, tất nhiên không | hiểu | rõ mức độ trúng độc của cô ây, nêu không phải tôi dùng † thảo dược áp chế độc răn, hiện tại cô ây có thể đã sớm hôn mê rồi.” Lâm Vũ nhíu mày không Vui nói.

“Vậy à? Cậu thực sự xem mình là thần y rồi? Tưởng răng mình là Hoa Đà tái thế sao?” Bác sĩ Tề cười lạnh, “Dùng đại một loại cỏ dại liền có thê áp chế độc rắn? Lợi hại như vậy, giải Nobel y học sao không phát cho cậu luôn đi?”

Bởi vì có Hà Cần Du chống lưng, nên ông ta nói chuyện vô cùng phách lôi.

“Bác sĩ Tê, đừng ở đó lãm lời với anh ta,nhanh chóng dùng cách của ông trị bệnh cho chị tồi đi.” Hà Cần Du nhíu mày không. kiện nhẫn nói, từ nhỏ đến lớn, cậu mỗi lần khám bệnh đều đi đến bệnh viện, chưa từng tiếp xúc với trung y, cho nên đối với cách trị bệnh của Lâm Vũ vô cùng không tin tưởng.

Hà lão phu nhân có chút không xác.

định nói: “Đề bà nói, hay là nghe Cân Vĩnh…”

“Bà nội! Anh ta là Hà Gia Vinh, không phải người nhà chúng ta! Cần Vinh – chết rồi. Bà đừng ở đây tự lừa mình nữa.” Hà Cần Du mật bình tĩnh xông đến trước mặt bà nội mình hét lên một cậu, tiếp đó trầm giọng nói: “Bác sĩ Tề, mau rút kim trị cho chị tôi GI “Được, Hà thiếu gia.”

Bác sĩ Tề lập tức gật đầu, không chút do dự đem kim trên chân Hà Nhiên Nhiên nhỗ xuống, mang bao tay vào, cả khuôn mặt ghét bỏ đem đống thảo dược Lâm Vũ đắp cạo xuống. | Lâm Vũ nhíu mày, cũng không ngăn cản nữa, dù sao bọn họ đã muốn chết vậy thì chính mình không cần ngăn cản họ nữa.

Bác sĩ, Tề dùng dây buộc chặt phần trên bắp chân của Hà Nhiên Nhiên để máu ở tĩnh mạch không chảy trở lại, sau đó rửa vết thương cho cô bằng dụng dịch thuốc tím, “Thế nào? Hà tiểu thư, cô thầy thê nào rồi?”

“Vẫn ổn.” Hà Nhiên Nhiên gật đâu, trên mặt cô không có gì khác thường.

“Hừ, thật là mặt dày thiên hạ vô địch.

Có người bị bóc trần nói dối mà một chút xâu hỗ cũng không có.”