Chương 449:

“Chắc là không làm nồi đâu, xem bệnh và bốc thuốc phải có ít nhất ba người mới được, tôi cũng đang lo lắng không biết làm thế nào, nêu không cô truyê được thì đến bệnh viện Y học ền nhận vài người thực tập sinh đến vậy.” Lâm Vũ cũng đã sớm nhận thức điểm này, lúc đầu đã anh xin hiệu trưởng Đồng Ích Thần nghĩ nửa tháng, Khống nghĩ cho đến bây giờ lại trước lú vẫn chưa quay vệ, thời gian úc anh gọi điện cho Đồng Ích Thần xin từ chức, Đồng, Ích Thần vô cùng than thở nhưng Đồng Ích Thần đã bảo đảm rồi, một khi có người tài, đầu tiê “Nếu k n nhất định sẽ đề cử với anh.

hông thì gọi Thanh Mi đến đi, cô ấy ở đại học Y dược cô truyền bốc thuôc cho người ta cũng là bỗc thuốc, đến giúp anh bốc thuốc vần là bốc thuốc, chúng ta ở cùng nhau càng dễ dàng chăm sóc lẫn nhau, cũng không buôn tẻ nữa, đúng lúc bên đó chúng ta bên đó còn trồng một phòng.”

Giang Nhan nháy mắt với Lâm Vũ, đề nghị nói.

Nghe thấy những lời này, trong lòng Lâm Vũ run lên, nhìn Giang Nhan bằng ánh mắt tràn đây kinh hỉ pha chút cảm kích nói: “Không biết cô Lâm có đồng ý đến đây không?”

“Anh yên tâm, để tôi đi nói với cô ấy.”

Giang Nhan bảo. đảm nói, “Nhất định cô ấy sẽ đồng ý.”

Buổi chiều Lâm Vũ và Giang Nhan đi dạo ở trung tâm thương mại, mua cho bạ vợ và mẹ vợ mỗi người một bộ quân áo, đồng thời ghé ngang siêu thị mua chút đồ ấn, buôi tối gọi Tiết Thắm, Thang Hạo và mấy. người – giám đốc điều hành của công ty đên cùng nhau ăn lẫu.

Bởi vì đám người Tiết Thám tan làm muộn, bọn họ gân chín giờ mới bắt đầu ăn.

Bọ họ bên đây vô cùng náo nhiệt, nhưng cùng lúc đó ở phòng bệnh VỊ ở bệnh viện đa khoa quân khu miền Đông, lại hỗn loạn rồi tinh rồi mù.

Buổi chiều sau khi đưa Hà Nhiên – Nhiên đên đây, tình trang vân còn tôt nhưng khi truyện huyệt thanh kháng độc rắn, thì từ.tám giờ tối thì tình trạng liền trở nên tệ hơn, miệng vết thương màu tím đã nhanh chóng lan ra cả cẳng chân, hơn nữa từ đùi đến các bộ phận khác của chân hầu như đã mất cảm giác, may mà cô vẫn còn tỉnh táo.

Một đám bác sĩ ngoại khoa túc trực bện ngoài phòng bệnh cũng bó tay hết cách, đang thấp giọng thảo luận gì đó.

“Hiện tại là tình huống gì đây?”

Ngay lúc đó một người đàn ông trung niên mặc áo gió màu đen gấp rút đi vê hướng phòng bệnh VỊP, đồng thời nhìn bác sĩ phụ tá bên cạnh hỏi.

Ông ta là phó viện trưởng bệnh viện đa khoa quân khu Triệu Trung Cát, kiêm chủ nhiệm khoa ngoại, tôi qua ông là phẫu thuật đến rạng sáng, vừa mới vệ nhà chợp mắt chưa được mấy tiếng, không ngờ lại nhận được thông báo của viện trưởng.

Thông báo là thiên kim của Hà Tự Khâm, cháu gái của Hà Khánh Võ, ông không dám chậm trễ giây nào, không kịp thay quận áo liền vội vội vàng vàng chạy đên.

“Tình hình không quá tốt, hay là ngài đên xem thử đi.”

Vị bác sĩ phụ tá cúi đầu thấp giọng nói.

“Viện trưởng Triệu đến rồi, nhanh, nhanh tránh ra.”

Một đám bác sĩ ngoại khoa sau khi thấy Triệu Trung Cát đến như là thấy cứu tinh, lập tức tránh ra.

“Chú Triệu, chú phải cứu chị con nha.” Hà Cần Du sau khi nhìn thấy Triệu Trung Cát lập tức bật khóc,nghẹn lời câu xin nói.

Người nhà bọn họ bị bệnh đều đến bệnh viện đa khoa quân khu, tự nhiên quen biết Triệu Trung Cát.

“Hà thiêu gia, trước tiên đừng lo lăng, tôi vào xem xem coi sao.” Triệu Trung Cát võ võ vai cậu, nhanh chóng bước vào phòng bệnh.

“Chú Triệu, có phải con sắp chết rồi không?” Hà Nhiên Nhiên nhìn thấy Triệu Trung Cát lập tức khóc nâc lên.