Chương 450:

“Hà tiểu thư, đừng khóc, vạn lần đừng khóc.”

Triệu Trung Cát vừa nhìn liền hoảng hốt, lập tức an ủi cô: “Nếu cô khóc thì máu sẽ lưu thông nhanh hơn, độc tố lan ra càng nhanh, tình hình càng trở nên nghiêm trọng.”

Hà Nhiên Nhiên bị dọa toàn thân run rây, tiếng khóc lập tức im bặt.

“Đừng sợ, hãy tin tưởng chú Triệu.”

Tuy ngoài miệng Triệu Trung Cát an ủi cô như vậy nhưng sau khi nhìn thấy tình hình trên chân cô, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, lông mày xoãn lại một chô.

Lúc này bên ngoài phòng bệnh lại truyền đến một trận náo loạn, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen, trước ngực cài quốc huy màu vàng vội vàng đi đến, phía sau ông ta còn có hai người đàn ông toàn thân mặc đồ đen như thê.

“Chal”

Hà Cần Du sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, nước mặt đột nhiên trào ra từ trong hỗc mắt.

“Khóc cái gì mà khóc, đồ vô dụng.”

Người đến chính là Hà Tự Khâm, vừa nghe nói con gái bệnh tình nguy kịch, mng bỏ luôn cuộc họp, lập tức chạy ên.

“Chị con đang yên đang lành sao lại bị rắn độc căn?” Hà Tự Khâm lạnh giọng hỏi. _ “Con, con cũng không biết có rắn…là nhà của bà nội…ở trong khóm hoa cúc chị trông.”

“Con ăn gì mà vô dụng quá vậy, ngay cả chị con cũng không bảo vệ được!”

Hà Tự Khâm không đợi cậu nói xong, lập tức tức giận măng một tiêng, sau đó tâm tình bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Hiện tại tình hình thê nào ?”

“Con không biết, chú Triệu vừa mới vào đó rôi.” Hà Gần Du cúi đầu thành thật trả lười.

“Vẫn chưa nói cho mẹ biết đúng không?”

“Vẫn chưa, không dám nói với mẹ.”

Hà Tự Khâm gật đầu, không nói gì nữa.

Lúc này phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, sau đó Triệu Trung Cát bước ra, sau khi nhìn thấy sắc mặt Hà Tự Khâm liền hỏng hốt tiền lên: “Hà cục, ngài đến đúng lúc lắm.”

“Ông Triệu, tình hình con gái tôi sao rồi?” Hà Tự Khâm vội vàng hỏi.

“Tình hình nguy cấp, toàn bộ độc tố đã lan ra cả chân rôi, nêu cứ kéo dài nữa sẽ xâm lấn thần kinh trung khu, đến lúc đó e rằng cũng không còn cách nào.” Triệu Trung Cát vội vàng nói.

“Vậy làm thế nào?” Tim Hà Tự Khâm muôn nhảy vọt lên cô họng.

Triệu Trung Cát do dự một chút, hít một hơi sâu, đành nói: “Hiện tại cách duy nhất là…cưa cụt.”

Cưa cụt?

Hà Cần Du nghe đến đây như sắm sét giữa trời quang, liên ngã ngôi trên _ mặt đất, chợt nhớ đến câu nói của Lâm Vũ lúc chiều: chị gái cậu một là mạng không còn hai là chân không còn.

“Ai, Hà thiếu gia, Hà thiếu gia!”

Một đám bác sĩ đưa tay ra đỡ Hà Cần Du.

Sắc mặt Hà Cần Du lập tức tái mét, trong đầu là câu nói của Lâm Vũ lặp đi lặp lại, quả nhiên, bây giờ vận chưa đến mười hai giờ, cậu đã sớm khóc không kịp nữa rồi.