Chương 954:

Thẩm Ngọc Hiên: “…”

“Hơn nữa, người làm ra Ngọc Bài chúng ta đã điều tra rõ ràng rồi, đó là một công nhân công xưởng, cậu sợ: cái gì, là hắn giao kết với cậu, không phải tên sát thủ đó giao kết cho cậu!”

Lâm Vũ an ủi nói, “Hơn nữa tôi và người trong quân sự sẽ bày thiên la địa võng ở xung quanh, nói không chừng tên sát thủ đó vừa xuất hiện, Tà tôi sẽ bắt hắn ta đánh chết uôn!”

“Anh đừng có dô tôi nữa…” Thâm , Ngọc Hiên khóc không ra nước mát, Lâm Vũ nói cứ như bắt một con gà, cậu sao tin được, nhớ đến tử trạng đầy đáng sợ lúc trước, chân cậu đã run đên mêm nhữn.

“Như này đi, đến lúc đó chỉ cần bắt tên sát thủ kịa thành công, tôi sẽ đề Hàn Băng cập cho cậu giây chứng nhận gì đó, như vậy được chưa?”

Lâm Vũ khuyên bảo.

“Vậy… Vậy thì được…” Thầm Ngọc Hiện sợ bị Hàn Băng bọn họ xem thường, không thẻ không gật đầu.

Cúp điện thoại, Lâm Vũ liền gọi điện cho Hàn Băng, cực kì hứng thú nói: “Cá chủ động ngoi lên rôi, đên lúc phải thu lưới rôi!”

“Nơi nào, lúc nào?!”

Nghe Lâm Vũ nói rõ tình hình, Hàn Bằng ở đâu điện thoại bên kia cũng vô cùng kích động, tên sát thủ này đã giết mất bao nhiêu người bát hạnh, lại gi ết chết đồng nghiệp trong Quân Tình Xứ của cô, có thể nói giữa cô và tên sát thủ này không đội trời chung, hôm nay, cuối cùng cũng trả được hận thù rồi!”

“Mười một giờ đêm, ở xưởng gia công!” Lâm Vũ trằm giọng nói.

Buổi chiều hôm đó, Hàn Băng đã tập hợp rất nhiều tỉnh nhuệ Quân Tình Xứ, đến xưởng gia công mới mở của Lâm Vũ thăm dò tìm hiêu một chút địa hình, rồi sắp xếp mỗi người vào một vị trí.

Để tránh tên sát thủ đó phát hiện, sau khi ăn cơm trưa, bọn họ đã sơ tán hết, tuân thủ đến cứ điểm của mình.

Mà Lâm Vũ và Hàn Băng lại trốn trong gác nhỏ phía đôi diện công xưởng, từ góc độ này, vừa hay có thể quan sát rõ toàn bộ xưởng gia công, hơn nữa có thể nhìn thấy tình hình trong phòng làm việc của Thấm Ngọc Hiên qua ô cửa số, đối với sự an toàn của Thẩm Ngọc Hiên, cũng coi như một sự bảo đảm.

Trước khi Lâm Vũ đến đây còn đặc biệt mang theo một thanh kiếm Thuần Quân, chuẩn bị thử uy thế của thanh kiếm này.

Rất nhanh trời đã trở tối, thời gian trôi đi, Lâm Vũ và Hàn Băng đều vô cùng phần. khích, nhưng đã sắp mười một giờ rồi, xung quanh ‘ vẫn không | hề có động tĩnh gì, hơn nữa người. đến lấy Ngọc Bài, cũng không hê xuất hiện.

Hàn Bằng nhíu mày, thấp giọng nói: “Không phải hắn đã phát giác được gì rồi chứ?”

“Chắc chắn không, đâu, đừng vội, kiên nhẫn chờ thêm đi.” Lâm Vũ không vội nói.

Anh vừa nói xong, hẻm nhỏ bên dưới bỗng xuất hiện một bóng người.

“Đến rồi!”

Hàn Băng run mạnh, ánh mắt sắc bén nhìn bóng người nọ.

Đợi bóng người ra khỏi bóng tối, liền nhìn thây một khuôn mặt giản dị, đi về phía người thợ xưởng gia công đặt Ngọc Bài.

Lúc hăn đi vẻ mặt nhẹ nhàng, dường như ăn xong, miệng đây mùi rượu, căn một cây tăm, lắc lư cái bụng tiên Vào xưởng gia công, cười ha ha nói: “Ông chủ Thẩm, tôi đến lấy Ngọc Bài đây!”

Thẩm Ngọc Hiên nhìn thấy gã liền sợ đến giật mình, theo bản năng nhìn ra ngoài, chỉ thầy công nhân này tự đến đây, Thâm Ngọc Hiên lúc này mới thở phào một hơi, giả bộ bình tĩnh đáp: “Sao ông lại đến đây vậy, ông thủ không đến sao?”

Công nhân này lúc đặt hàng nói muốn đặt hộ ông chủ, nên Thầm Ngọc Hiện mới cần thận hỏi một câu, cậu biết, ông chủ mà công nhân nọ nói, chắc hẳn chính là hung thủ giết người bi3n thái kia.