Chương 955:

“Ông ‹ chủ bận rồi, làm gì có thời gian mà đến đây.” Công nhân nhéo mũi cười nói, “Tổng cộng có bao nhiêu Ngọc EÊT đây?”

“Tám mười mười chiếc, ông cũng biết, chúng tôi đều điêu khắc thủ.

công, nên tốc độ có hơi chậm!” Thẩm Ngọc Hiên cân trọng trả lời, sông lưng phát lạnh, luôn cảm thầy tên sát thủ kia đã lẫn trốn bên ngoài, đăm đăm nhìn cậu.

“Được, vậy tôi sẽ lây bằng này, lượng còn lại không cân nữa, nào, cậu mau quét đi!” Công nhân cười ha ha đưa thê ngân hàng cho Thâm Ngọc Hiên.

Thẩm Ngọc Hiên quét Xong liền ôm một hộp Ngọc Bài đã chuẩn bị sẵn đến, nói: “Ong đến đây bằng gì? Có cân tôi giúp ông chuyên hàng không?”

– Lúc cậu nói câu này có chút hoảng hốt, nhưng lại nghĩ đến Quân Tình Xứ bên ngoài, trong lòng lại bình tĩnh trở lại.

“Không cần đâu, tôi ra ngoài gọi là xe được rồi!” Công nhân cười ha ha nhận hộp, chào một tiếng rồi rời khỏi.

Thẩm Ngọc Hiên nhìn bóng lưng gã, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Vũ cùng Hàn Băng ở gác đối diện thấy rõ mọi chuyện, Hàn Băng trầm giọng nói qua mic: “Gần đây không có nhân viên nào khả nghi sao? Gân đây có phát hiện ra ai khả nghỉ không?!”

“Tôi là số một, không phát hiện kẻ nào khả nghi!”

“Tôi là số hai, không phát hiện kẻ nào khả nghi!”

Một đám người thay nhau báo cáo, đều không phát hiện ai khả nghị, Hàn Băng lại quay sang nhìn Lâm Vũ một hồi, hại người ngâm hiểu nhảy qua cửa sô, đáp xuống lầu, nhẹ nhàng theo sát công nhân lấy. Ngọc Bài kia, bọn họ biết, hiện tại giải pháp hiệu quả nhất chính là theo dõi người này.

Những người khác trong Quân Tình Xứ cũng lân lượt đi theo thế bao Vây, từ đâu chí cuôi luôn giữ khoảng cách không xa không gần.

Chỉ thấy công nhân nọ khi ra đường lớn không bát xe như lời gã bảo, mà cần thận SiÑn trái nhìn phái, nhanh chóng vùi đầu chạy về ngõ nhỏ đối diện.

Nơi đó thuộc vùng ngoại ô, xung quanh đều là nhà mảy cùng công “

xưởng lớn nhỏ, bên đường còn chất đây đá sỏi cùng thân gô, nhìn có chút loạn mắt.

Công nhân nọ ôm hộp Ngọc Bài bạn? choạng đi đên, hơi thở có chút dồn dập, thỉnh thoảng còn cần thận nhìn bỗn phía, sợ ai đó sẽ theo sau.

Có điều với năng lực là thành viên trong Quân Tình Xứ, anh có giấu gì cũng không bị phát hiện.

Cuối cùng gã ôm hòm Ngọc Bài đến một khu đất trồng trải chưa thi công, chỉ thây ánh đèn đường mở ảo nơi công trường bên cạnh, khu đất dưới chợt xuất hiện một chiếc xe bánh mì thương vụ màu đen, theo sau con xe đen bỏng. đó, từ mặt bên căn bản không thê nhìn rõ tình hình bên trong.

Công nhân nọ thấy xe đến liền vui mừng không thôi, liền chạy đến xe, hét lớn? “Ông chủ, ông chủ, tôi mang Ngọc Bài cho ngài rồi đây!”

Trong lòng gã vui sướng, không ngờ: tự mình làm chút việc này, lại có thể nhẹ nhàng nhận được thù lao mấy chục vạn.

“Ra tay thôi!” Lâm Vũ nhìn gã công nhân chạy đến phía xe, lòng không khỏi rạo rực.

“Không vội, đợi thêm chút đi!” Hàn Băng siết năm đắm, hiển nhiên đang đợi tên sát thủ lộ diện.

“Nếu ông ta giao Ngọc Bài rai Ông. ta sẽ chêt!” Lâm Vũ có chút vội vã nói, “Cô nên nhớ rằng lần trước người lầy Ngọc Bài cho hắn ta có kết cục gì?!”