"Tính toán?"
Vì từ chối dùng thuốc, gương mặt bị lửa lớn thiêu hủy của Tôn Thúy Nga vẫn gồ ghề lồi lõm, cực kỳ xấu xí.

Đặc biệt là giờ phút này, nghe câu hỏi của Vân Trân, cả gương mặt nàng ta vì phẫn nộ, vì thù hận mà trở nên vặn vẹo, cực kỳ khủng bố.

"Đương nhiên là tìm Tô phi nương nương của chúng ta báo thù!"
"Báo thù?" Vân Trân bình tĩnh nhìn nàng, "Hiện tại, ngươi có thể làm gì?"
"Ngươi giúp ta! Chỉ cần ngươi giúp ta!" Tôn Thúy Nga túm chặt cổ tay của nàng, ánh mắt vừa hưng phấn vừa điên cuồng, "Ngươi có bản lĩnh như vậy, chỉ cần ngươi bỏ thuốc vào đồ ăn của bà ta, khiến bà ta hôn mê.

Sau đó, ta lại phóng hỏa thiêu chết bà ta, để bà ta nếm thử thống khổ mà ta phải chịu! Có điều chết như vậy thật đúng là tiện nghi cho bà ta..."
"Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi." Vân Trân rút tay về, cắt ngang phán đoán của Tôn Thúy Nga, "Nếu thật sự có thể diệt trừ bà ta đơn giản như vậy, vì sao trước đây ta không ra tay?"
Tôn Thúy Nga cứng đờ.

Vân Trân nói tiếp "Vừa rồi ngươi cũng nói dễ dàng giết bà ta như vậy quá tiện nghi cho bà ta.

Ngươi phải biết, trả thu một người không phải là cướp đi mạng sống của kẻ đó, mà là tra tấn, khiến bà ta mất đi món đồ mình trân quý nhất."
Vân Trân nói xong, Tôn Thúy Nga nhìn nàng chằm chằm một hồi, đột nhiên cười ha ha, khóe mắt ướt át: "Nếu Ngụy đại ca...!Nếu huynh ấy biết ngươi là người như vậy, không biết có còn...!Thôi, hiện tại ta đã không còn tư cách nghĩ việc này nữa.


Có điều, đề nghị của ngươi không tồi.

Thứ bà ta trân quý là gì? Nhi tử của bà ta sao?"
"Không phải!" Vân Trân lập tức phủ nhận.

Thấy Tôn Thúy Nga lộ vẻ xem xét, nàng nói, "Thứ bà ta trân quý nhất, coi trọng nhất, khát vọng nhất, đương nhiên là quyền lực.

Ngươi muốn trả thù bà ta, vậy kiên nhẫn một chút..."
"Kiên nhẫn chờ đợi, ngay thời điểm bà ta sắp thành công, ngay thời điểm bà ta không nhịn được hưng phấn, phá hủy khát vọng của bà ta, khiến bà ta thất bại ngay bước cuối cùng." Tôn Thúy Nga tiếp lời nàng.

Giờ phút này, trong ánh mắt của nàng ta lập lòe điên cuồng cùng bướng bỉnh, giống như nàng ta đã nhìn thấy Tô trắc phi té ngã ngay bậc thang cuối cùng bước lên "vương tọa".

Vân Trân bình tĩnh nhìn.

...!
"Ta sẽ rời khỏi đây.


Nhưng rồi sẽ có một ngày ta trở về, trở về tìm bà ta báo thù." Tôn Thúy Nga nhìn nàng nói, "Chờ đến ngày thời điểm đó đến, ta hi vọng ngươi chớ quên hợp tác giữa chúng ta."
Dứt lời, Tôn Thúy Nga kéo mũ choàng phía sau, giấu cả gương mặt, sau đó xoay người đi vào đêm đen mênh mang.

Vân Trân đứng ở đó, mãi đến khi trong núi nổi sương sớm, mới quay về sơn trang.

Nàng có hơi chần chờ, không biết bản thân cứu Tôn Thúy Nga rốt cuộc là đúng hay sai.

Ban đầu, nàng chỉ chán ghét Tô trắc phi hùng hổ dọa người, muốn phản kháng nàng ta, đồng thời trong lòng lại không đành.

Nhưng hiện tại nàng không nhịn được mà nghĩ, nàng rốt cuộc vừa cứu một sinh mệnh vô tội, hay trong lúc vô tình đã thả ra một ác ma?
Thôi, nhân quả tuần hoàn, phải xem vận mệnh cuối cùng an bài thế nào.

...!
Triệu Húc đi rồi, Ngụy Thư Tĩnh đi rồi, Tôn Thúy Nga đi rồi, Xuân Nha đi rồi...!Thời điểm Vân Trân phối thuốc, phát hiện sư phụ cũng đi rồi.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Thanh Lương sơn trang đã trở nên quạnh quẽ rất nhiều.

Vân Trân tiếp tục cuộc sống bận rộn.

Đột nhiên có một ngày, tin tức tộc Cổ Tát ở Nam Hoang bạo loạn truyền tới, quấy rầy sự bình tĩnh của Thanh Lương sơn trang..