"Khụ khụ khụ khụ..."
"Khụ khụ..."
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."
Trong nội điện liên tục truyền tới tiếng ho khan.
"Thái Hậu." Lúc này, Bích Diên bưng một chén thuốc từ bên ngoài tới.

Thấy Tô Thái Hậu như vậy, nàng ta vội chạy qua, đặt chén thuốc bên cạnh, sau đó vỗ lưng giúp bà ta.
"Khụ khụ khụ..." Tô Thái Hậu được Bích Diên đỡ ngồi dựa vào đầu giường.

Truyện Quân Sự
"Thái Hậu, có cần nô tỳ truyền Trương thái y cho người không?" Bích Diên lo lắng.
"Khụ khụ khụ...!Không, không cần..." Tô Thái Hậu ho khan, lắc đầu.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, Tô Thái Hậu sớm đã không còn phong cảnh lúc trước.

Trong mấy tháng này, bà ta như già đi mười mấy tuổi.

Hiện giờ nhìn bà ta liền nghĩ đến "người già", ngay cả tóc cũng bạc đi phân nửa.
"Khụ khụ...!Ai gia không sao, không sao...!Khụ khụ..." Nói rồi, Tô Thái Hậu nâng tay, "Đưa chén thuốc kia cho ai gia.


Khụ khụ...!Ai gia uống rồi, có thể sống bao lâu thì sống bao lâu...!Khụ khụ...!Ít nhất cũng phải sống lâu hơn nữa nhân đê tiện kia...!Khụ khụ..."
Nhìn Tô Thái Hậu còn tràn ngập thù hận trong lòng, Bích Diên thở dài.

Nàng ta rất muốn khuyên Tô Thái Hậu buông bỏ thành kiến với người kia.

Hiện giờ, bọn họ đã mất thế cục, cho dù dùng hết hơi tàn, thậm chí không tiếc đồng quy vu tận cũng phải kéo người kia cùng xuống địa ngục...
Cho dù cuối cùng thành công thì có thể thế nào?
Người kia chết rồi, Tô Thái Hậu thật sự vui vẻ sao?
Bà ta đã vì thành kiến của mình mà mất đi nhi tử, cũng hại bản thân tới nông nổi này.

Nếu còn chấp mê bất ngộ, kết cục chỉ càng thê thảm.
Từ rất lâu trước kia, Tô Thái Hậu đã hết lần này tới lần khác muốn giết Vân Trân, nhưng chưa lần nào thành công.

Bà ta không chỉ không giết được Vân Trân, ngược lại còn đẩy nhi tử của mình về hướng nàng.

Tính ra, là tự tay bà ta đẩy nhi tử của mình về phía Vân Trân.


Cũng là tự tay bà ta đẩy mình lưu lạc tới tình cảnh này.
Những lời này, từ lâu Bích Diên đã rất muốn nói với Tô Thái Hậu, muốn khuyên bà ta dừng tay.

Nhưng có thể trở thành tâm phúc của Tô Thái Hậu, có thể ở cạnh Tô Thái Hậu nhiều năm, tuy không thể hiểu hết con người Tô Thái Hậu, ít nhất nàng ta cũng nắm chắc chín phần.
Nàng ta hiểu tính cách Tô Thái Hậu, biết bà ta là người hiếu thắng.

Dù là khi ở Tô phủ Giang Nam, trước khi gả chồng, hay sau này tới kinh thành, Tô Thái Hậu luôn là người hiếu thắng!
Mọi việc, bà ta đều muốn đứng thứ nhất!
Địa vị, quyền thế, tài phú, bà ta muốn đứng đầu.
Sau này, địa vị trong lòng nhi tử của bà ta, bà ta cũng muốn tranh.
Từ khi Triệu Húc chào đời, Tô Thái Hậu đã muốn khống chế hắn.

Mọi thứ của hắn bà ta đều muốn nắm giữ trong tay.

Hắn có thể có thứ mình yêu thích, nhưng sở thích của hắn không thể vượt qua phạm vi Tô Thái Hậu cho phép.

Hắn cũng có thể có cô nương mình yêu thích, nhưng cô nương kia bắt buộc cũng phải được Tô Thái Hậu yêu thích mới được.
Mức độ Tô Thái Hậu muốn khống chế Triệu Húc, khống chế mọi thứ xung quanh đã tới mức phát rồ.

Cho nên Bích Diên biết, dù bản thân có khuyên, cũng vô dụng.

Ngược lại, nếu nàng ta khuyên bảo, Tô Thái Hậu sẽ hoài nghi động cơ của nàng ta.
Sở dĩ nàng ta có thể hầu hạ Tô Thái Hậu nhiều năm, có thể được Tô Thái Hậu tín nhiệm, ngoại trừ bản lĩnh của chính mình, thì đó là trung thành..