Tô Thái Hậu nhìn trúng lòng trung thành của nàng ta.
Nàng ta có thể toàn tâm toàn ý làm việc cho một mình Tô Thái Hậu.
Đối với Tô Thái Hậu, nàng ta trung thành tuyệt đối.

Trước mặt Tô Thái Hậu, nàng ta là tâm phúc, là quân sư, là trung phó, cũng là vũ khí trong tay tô Thái Hậu.

Một món vũ khí có thể có suy nghĩ của mình, nhưng không thể vượt qua phạm vi cho phép của Tô Thái Hậu.
Mọi thứ của nàng ta đều xoay quanh Tô Thái Hậu.
Từ lúc nàng ta còn nhỏ đến thời niên thiếu, từ thời niên thiếu đến khi trưởng thành, từ lúc trưởng thành đến hiện tại...
Mọi người thấy phong cảnh của nàng ta, thấy nàng ta được Tô Thái Hậu yêu thích, nhìn địa vị của nàng ta hiện giờ, nhưng có ai biết nàng ta đã hi sinh những gì.
Nàng ta không thể có tình yêu thuộc về mình, không thể có hài tử của mình, đến cuối cùng, thứ nàng ta phải đối diện chỉ có quãng đời cô độc còn lại.
Đây là điều nàng ta có được sau khi làm rất nhiều việc cho Tô Thái Hậu.

Nhưng dù thế, Bích Diên cũng không oán không hận.


Bởi vì, cái mạng này là Tô Thái Hậu cho.
Năm đó, nếu không nhờ Tô Thái Hậu, nàng ta sớm đã chết dưới đòn roi của kẻ khác.

Là Tô Thái Hậu cứu nàng ta, cho nàng ta muốn chén cháo nóng, cho nàng ta mạng sống.

Bắt đầu từ ngày đó, nàng ta đã thề, cái mạng này, cuộc đời này của nàng ta đều thuộc về Tô Thái Hậu.
Sau đó, nàng ta đi theo Tô Thái Hậu.
Nàng ta chưa từng oán hận.
Bởi vì nàng ta đi theo Tô Thái Hậu vì báo ân.
Cho nên, nàng ta sẽ không nói ra những lời chọc tức Tô Thái Hậu.
Tô Thái Hậu bảo nàng ta làm gì, nàng ta sẽ làm cái đó, không oán cũng không hối hận.
Nhưng hiện tại, nhìn Tô Thái Hậu từng bước đi đến ngày hôm nay, Bích Diên cũng từng hối hận, tự trách.

Nàng ta nghĩ, nếu trước đây nàng ta có thể nhắc nhở Tô Thái Hậu vài câu, cho dù bị Tô Thái Hậu nghi kỵ, khiến Tô Thái Hậu không vui, ít nhất bên cạnh Tô Thái Hậu vẫn có người khuyên bà ta, nhắc nhở bà ta.
Nhưng nếu cho nàng ta thêm một cơ hội, nàng ta tin bản thân vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như ngày trước.
"Khụ khụ khụ..." Tô Thái Hậu tiếp tục ho khan.

Bích Diên hầu hạ bà ta uống thuốc, rồi cầm khăn lau khóe miệng cho bà ta.
Từ lúc bệ hạ giam lỏng Tô Thái Hậu ở đây, Tô Thái Hậu từng nổi trận lôi đình, sau đó không lâu, bà ta ngã bệnh.

Bích Diên biết, đây là tâm bệnh.
Có lẽ ban đầu chỉ là khó thở công tâm, nhưng dần dần, đối mặt với cuộc sống giam cầm này, "bệnh" trong lòng Tô Thái Hậu càng ngày càng nặng.

Một tháng trước, bà ta thật sự ngã bệnh.

Sau khi ngã bệnh, bà ta càng nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy người bên cạnh muốn hại mình.
Hôm đó, nửa đêm bị ác mộng làm bừng tỉnh, bà ta ngộ nhận cung nữ gác đêm trước giường là người kia.

Chờ Bích Diên nghe được động tĩnh, dẫn người chạy tới, Tô Thái Hậu đã bóp chết cung nữ còn sống sờ sờ ấy.
Khi đó, cung nữ đi theo Bích Diên đều bị hành động của Tô Thái Hậu dọa cho hoảng sợ.
Bích Diên sai người hậu táng cung nữ ấy, lại trấn an mọi người.

Nhưng dù vậy, sợ hãi trong ánh mắt của đám cung nữ vẫn càng ngày càng sâu.
Mãi đến lúc Tô Thái Hậu cầm bình hoa đập đầu một cung nữ...
Cung nữ và nội thị hầu hạ trong An bình Cung đều lén lút nói Tô Thái Hậu điên rồi.
Mỗi lần nghe thấy lời đồn như thế, Bích Diên đều nghiêm trị những cung nữ tung tin bậy bạ..