Triệu Húc đứng ở cửa, nhìn nàng, lại nhìn đĩa bánh trung thu.

"Thiếu gia, muốn nếm thử không?" Vân Trân híp mắt cười.

Hiện tại, trăng đã lên giữa trời, sơn trang vô cùng an tĩnh, ngay cả người gác đêm cũng bắt đầu buồn ngủ.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Vân Trân đột nhiên cảm thấy đĩa trong tay bắt đầu nặng trịch.

Mãi đến lúc này nàng mới phát hiện từ khi mở cửa đến giờ, Triệu Húc chưa từng động đến bánh trung thu trong tay nàng.

"Sao thế?" Vân Trân nghi hoặc.

Triệu Húc vẫn không nhúc nhích.

Tới nước này rồi, sao nàng không nhìn ra Triệu Húc của bây giờ không giống ngày xưa.

"Thiếu gia?" Vân Trân vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lúc này, Triệu Húc mới trầm giọng: "Đêm khuya rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi." Dứt lời, hắn duỗi tay muốn đóng cửa.

"Tại sao chứ?" Vân Trân vội cản lại.

Tại sao lại đột nhiên thay đổi?
Thời điểm nàng không ở bên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Húc cúi đầu tránh ánh mắt của nàng: "Ta là chủ, ngươi là nô, sau này đừng làm mấy chuyện dư thừa." Dứt lời, mặc kệ tay Vân Trân còn kẹt ở cửa, hắn hạ quyết tâm muốn đóng.


"Ưm..." Vân Trân rên một tiếng.

Động tác đóng cửa dừng lại.

Vân Trân cắn răng, rút tay về, trừng mắt nhìn người bên trong, căm giận nói: "Lời thiếu gia dạy dỗ, nô tỳ nhớ rồi! Nếu trời đã tối, vậy nô tỳ không quấy rầy thiếu gia nữa.

Nô tỳ cáo từ!" Nói xong, nàng ôm đĩa bánh trung thu chạy đi.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa mới "kẽo kẹt" một tiếng, lại mở ra, lộ ra sắc mặt Triệu Húc trắng bệch.

Hắn cắn răng nhìn về phía Vân Trân rời đi.

Hắn không sai.

Hắn không làm sai.

Muốn bảo vệ thanh đao trong tay, nhất định phải bảo đảm trước khi mình lớn mạnh, nó không bị những kẻ khác cướp đi, phá hủy.

Mà điều hiện giờ hắn có thể làm cũng chỉ là cố gắng duy trì khoảng cách với thanh đao.

Như vậy, người rèn đao kiếm mới có thể yên tâm.

Không biết Triệu Húc đứng ở cửa bao lâu.


Thời điểm hắn chuẩn bị đóng cửa, ánh mắt lại bị một cái bánh trung thu rớt dưới đất hấp dẫn.

Triệu Húc nhìn chằm chằm một hồi, khom lưng nhặt lấy, cẩn thận phủi bụi bên trên, đặt ngay miệng mình nhẹ nhàng cắn một cái: "Ăn ngon thật."
Cho dù tự cảnh cáo bản thân thế nào, hắn vẫn bị sự dịu dàng của "thanh đao" kia hấp dẫn...!
...!
Vân Trân thở hổn hển chạy về phòng.

Nhìn chằm chằm đĩa bánh trung thu, nàng càng tức giận.

Tiểu tử thúi, tiểu tử thúi, tiểu tử thúi...!
Sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ hắn quên mất nàng từng nói gì với hắn sao?
Vân Trân cầm cái bánh, hung hăng cắn một cái.

"Ngài không ăn, tự ta ăn!" Nói xong, nàng lại cắn một cái thật to.

Tiểu hỗn đản Triệu Húc kia!
Rõ ràng biết nàng không thích nghe mấy lời đó, còn muốn nói như vậy?
Chẳng lẽ hắn cho rằng nói như thế, nàng sẽ thật sự tin, sau đó rời xa hắn sao?
Hỗn đản, tiểu hỗn đản!
Tiểu hỗn đản chỉ biết làm tổn thương chính mình!
"Khụ khụ..."
Kết quả vừa giận, không cẩn thận mắc nghẹn.

Nàng duỗi tay lấy ấm nước trên bàn, tay sắp đụng tới, bên cạnh đột nhiên có bàn tay vươn tới trước.

Vân Trân hoảng sợ.

Nàng theo cánh tay ngẩng đầu, thấy Ngụy Thư Tĩnh.

"Ngụy đại ca?" Nàng ngơ ngác nhìn y, "Sao huynh lại ở đây?"
Khi nãy nàng chỉ lo tức giận, hoàn toàn không chú ý trong phòng có người..