Ngụy Thư Tĩnh không lập tức trả lời của nàng, mà mở nắp ấm, nhìn nước bên trong.

"Nước lạnh rồi, ta giúp muội đi lấy ấm khác." Ngụy Thư Tĩnh nói, liền muốn mang ấm nước rời đi.

"A, Ngụy đại ca, không cần!" Vân Trân vội cản y, "Đã trễ thế này, muội chỉ uống một ngụm, không sao."
"Không tốt cho dạ dày." Ngụy Thư Tĩnh lắc đầu.

Dứt lời, y kiên trì đi giúp nàng thay ấm nước.

...!
Vân Trân cảm kích uống hết ly nước ấm, bực bội ban đầu ở chỗ Triệu Húc cũng tiêu tan rất nhiều.

Uống xong, nàng nhìn Ngụy Thư Tĩnh ngồi đối diện, hỏi: "Ngụy đại ca, huynh tìm muội có chuyện gì sao?"
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, trong ánh mắt đen nhánh mang theo cảm xúc khác thường.

"Ta tới để từ biệt muội." Một lát sau, Ngụy Thư Tĩnh thấp giọng.

"Từ biệt? À, thiếu chút muội quên, ngày mai huynh cũng phải theo thiếu gia lên núi Xích Phong..."
"Không phải." Ngụy Thư Tĩnh cắt ngang lời nàng.

"Hả?" Vân Trân nhìn y.

Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, há miệng thở dốc, yết hầu có chút khô khốc: "Ta không phải đi núi Xích Phong, mà đi núi Kình Thương để học võ."

"Đi núi Kình Thương để học võ?"
Đây là chuyện khi nào, sao trước đó một chút tin tức cũng không nghe nói?
"Ta cũng mới biết đêm nay." Nhìn ra suy nghĩ của nàng, Ngụy Thư Tĩnh giải thích, "Sư phụ nói ta ở lại đây chỉ tốn thời gian, nếu ta muốn có thành tựu về võ công, nhất định phải đi núi Kình Thương."
Bởi vì, y có người muốn bảo vệ, cho nên bắt buộc phải trở nên lớn mạnh hơn.

...!
Trong phòng an tĩnh lại.

Qua hồi lâu, Vân Trân mới hỏi: "Vậy, phải học bao lâu?"
"Không biết." Ngụy Thư Tĩnh lắc đầu, "Có lẽ ba năm, có lẽ bảy tám năm.

Tất cả đêu không phải do ta quyết định."
Nói tới đây, y đột nhiên duỗi tay đè bả vai Vân Trân.

Vân Trân chân động, nghe y nói: "Trân Nhi, muội nguyện ý chờ ta năm năm không?"
Vân Trân giật mình.

Ngụy Thư Tĩnh xoa đầu nàng, không nói chuyện nữa.

...!
Cuối cùng, Ngụy Thư Tĩnh mang theo một đĩa bánh trung thu, suốt đêm rời khỏi Thanh Lương sơn trang.

Vân Trân tiễn y tới cửa.


Lúc này, nàng đứng ở cửa nhìn Ngụy Thư Tĩnh cưỡi hắc mã biến mất trong bóng đêm.

Cứ như vậy mà đi rồi?
Vân Trân chớp mắt, vẫn chưa thích ứng với sự ly biệt đột ngột này.

Cái Ngụy Thư Tĩnh ở trên nền tuyết bị trọng thương, nhưng vẫn cố nhịn.

Cái Ngụy Thư Tĩnh lúc thám hiểm trong rừng rậm, ôm nàng tránh khỏi tên bắn lén của người Cổ Tát.

Cái Ngụy Thư Tĩnh ở đêm trừ tịch, thời điểm nàng bị Tô trắc phi nhốt trong phòng chất củi, đã đưa cho nàng áo bông, trò chuyện cùng nàng.

Cái Ngụy Thư Tĩnh khi nàng bị Châu Nhi đẩy xuống vực thẳm, không màng an nguy của mình mà nhảy xuống cứu nàng.

Cái Ngụy Thư Tĩnh trong những lần nàng gặp nguy hiểm đều ra tay cứu giúp, Ngụy Thư Tĩnh mà luôn cho nàng ấm áp...!
Hiện tại, Ngụy Thư Tĩnh đó đi rồi.

"Năm năm?" Vân Trân nâng tay đặt lên đầu nơi Ngụy Thư Tĩnh vừa xoa, "Vậy, sau năm năm thì sao?"
...!
Vân Trân không biết mình đứng bên ngoài bao lâu.

Gió đêm thổi tới, nàng không nhịn được mà rùng mình.

Theo Ngụy Thư Tĩnh rời đi, Nam Hoang dường như cũng trở nên lạnh hơn.

...!
Đêm qua đứng bên ngoài quá lâu, sáng này đầu có hơi chóng mặt phát sốt.

Vân Trân vực dậy tinh thần, đứng ở cửa lớn.

Vẫn là nơi tối qua tiễn Ngụy Thư Tĩnh, hôm nay, nàng sắp sửa ở chỗ này tiễn Triệu Húc..