Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nào Thanh tra hỏi xong xuôi thì bảo Lý Cạnh ở lại vào phủ một lát, đợi đến khi sắc mặt hắn đã bình thường trở lại,
mắt không còn đỏ mới3 cho hắn về nhà.


“Tiểu cữu cữu tra thử xem tử tù trong nhà lao của Lâm Xuyên có bị người ta đánh tráo không?” Sau khi Lý Cạnh
1quay về nhà, Thẩm Hi Hòa mới nói với Đào Thành.


“UU, con nghi ngờ..” Đào Thành giật mình.


Thẩm Hi Hòa gật đầu: “Ng9ười bình thường luôn kính sợ người chết, không dễ gì đào mộ người ta. Chỉ có hạng
hung ác cùng cực, không tin vào thần linh, không sợ 3ma quỷ, không sợ chết mới làm ra chuyện mất hết tình người
như thế!”


Lần trước, khi Biện Tiên Di tìm một gã tử tù gài bẫy nàng8, Thẩm Hi Hòa mới biết có tình trạng hoán đổi những tên
tù nhân tội ác tày trời trong lao ra ngoài tiếp tục gây ác, sau khi Thôi Tấn Bách điều tra, phát hiện đây là thủ đoạn
thường dùng của giới quyền quý, dính líu đến rất nhiều người, Hữu Ninh để cũng chỉ có thể nổi trận lôi đình trên
triều rồi lệnh cho Thối Tấn Bách kiểm tra chặt chẽ, chứ cũng không trùng phạt nghiêm khắc.


Nếu trừng phạt một người, chỉ sợ sẽ lôi ra một đám dây mơ rễ má, bách tính mà biết chuyện này không biết sẽ nghĩ
thế nào.


Kinh thành còn có chuyện như vậy nữa là các địa phương?


“UU, nếu thể thật, triều chính sẽ rung chuyển.” Đào Thành sợ tái mặt.


Nếu nhiều nơi cùng có vấn đề tương tự chứ không riêng gì một địa phương, vụ án này sẽ liên lụy đến toàn bộ quan
viên địa phương của triều đình, muốn trao đổi tử tù từ trong lao ra ngoài, phải là quan phủ trở lên mới làm được!


Một khi xác thực được vấn đề, từ trên xuống dưới, không ai có thể thoát được trách nhiệm.


Tựa như Đào Thành là thứ sử, tuy rằng quận Lâm Xuyên có lẽ không có chuyện như vậy, nhưng nếu các huyện trực
thuộc Lâm Xuyên có vấn đề, Đào Thành cũng không thể thoát tội. “Bọn họ nghĩ pháp luật không trách số đông chứ
gì?” Thẩm Hi Hòa hừ lạnh, “Tiểu cữu cữu nên phải người âm thầm điều tra các huyện trực thuộc quận Lâm Xuyên
có tình trạng này hay không.”


“Cữu cữu sẽ cho người điều tra ngay.” Đào Thành hết sức coi trọng việc này.


Thẩm Hi Hòa lập tức lấy giấy bút viết thư cho Tiêu Hoa Ung, thuật lại đầu đuôi tình hình nghiêm trọng hiện tại, vụ
án này có phạm vi liên lụy rộng không kém án Yên Chi, thậm chí tính chất còn ác liệt hơn.


Mặt khác, sao lại có người muốn vơ vét nhiều tiền bạc như vậy? Mục đích kẻ đó làm vậy là gì, quả là khiến người ta
phải suy nghĩ sâu xa.


Nhận được thư Thẩm Hi Hòa gửi, nụ cười Tiêu Hoa Ung có phần phai nhạt, hắn không ngờ thủ phạm không phải
bọn trộm mộ bình thường. “Báo tin này cho Thôi Tấn Bách.” Tiêu Hoa Ung mân mê quân cờ đen trên đầu ngón tay,


“Để pháp luật hỗ trợ điều tra.”


Thiên Viên vâng dạ rồi nói: “Điện hạ, quận chúa muốn thay đổi tuyến đường từ quận Lịch Dương đi ngang qua
phủ Hà Nam rồi mới về Kinh.”


“Ừ.” Chuyện này nằm trong dự đoán của hắn, Thẩm Hi Hòa vốn không yên tâm về Bộ Sơ Lâm, nay lại càng lo lắng,
nàng có hộ vệ từ Tây Bắc theo tới và hộ vệ do bệ hạ phải cho, bè lũ thủ phạm gặp nàng cũng chỉ có nước tránh voi
chẳng xấu mặt nào, nàng lại có kim bài ngự tử, các quan viên địa phương không dám gây khó dễ.
Dù vậy, Tiêu Hoa Ung vẫn mong nàng thuận buồm xuôi gió, vẫn phải người mở đường cho nàng.


“Điện hạ, còn chuyện này nữa…” Thiên Viên cúi đầu nói, “Vương Chính bị ngất ở chùa Tướng Quốc, được khiêng


về Vương phủ, bách tỉnh cũng biết chuyện ông ta va chạm nên phải ở nhà kiểm điểm, kể từ khi có thể ra phủ, ngày
nào ông ta cũng cầu phúc cho điện hạ trong chùa Tướng Quốc, thậm chí không ăn không uống để tỏ lòng thành…”


Vương Chính là người lợi hại, trước lễ đội mũ của Thái tử điện hạ, ông ta luôn ngoan ngoãn ở rịt trong phủ, thành
kính chép kinh, xếp đầy mẩy rương to. Sau khi Thái tử điện hạ làm lễ đội mũ, ông ta liền dâng lên hoàng thượng,
hoàng thượng vẫn không chịu tha thứ, tạm thời vẫn cách chức ông ta.


Có điều Vương Chính không cần đóng cửa kiểm điểm nữa, thể là ngày nào ông ta cũng đến chùa Tưởng Quốc cầu
phúc cho Thái tử điện hạ, quỳ từ sáng đến tối, người dân đi chùa đều khen Vương tướng trung với vua, chiều khổ
nhục kể này thật hữu hiệu.


“Ông ta muốn phục chức thì để ông ta phục chức đi.” Tiêu Hoa Ung nhếch môi cười, “Thiên Viên, người biết mèo
bắt chuột kiểu gì không?”


Mèo bắt chuột không phải để nuốt chửng ngay, mà vờn con chuột đến mệt lử rồi mới giết.


Trong triều không ngừng xảy ra chuyện, Hữu Ninh để lại muốn sang năm khai chiến, làm sao thiểu Vương Chính
được?


Thẩm Hi Hòa không vì sự tình bất ngờ nảy sinh mà dời ngày lên đường, thiếu nàng Đạo Thành vẫn làm tốt. Mặc
Ngọc truyền tin cho nàng rằng đã tìm được hoa quỳnh lá mảnh, chỉ là không biết bao giờ mới nở
hoa.


Thẩm Hi Hòa vẫn đúng hạn lên đường, chỉ để lại vài thuộc hạ đắc lực hỗ trợ Đào Thành.


Nàng thuận lợi đi thẳng đến chỗ Mặc Ngọc, quả nhiên thấy được vài cây hoa quỳnh lá mảnh mọc giữa nơi hoang
dã, tất cả đều đã trở nụ, xem ra sắp nở rộ. Nàng nhìn cặp mắt đỏ ngầu của Mặc Ngọc mà xót xa: “Em vào trong
huyện, tìm một khách điểm nghỉ ngơi một ngày đi.”


Dọc đường đến đây, Thẩm Hi Hòa cũng thấy vài cây hoa quỳnh lá mảnh khác, nhưng đều đã nở hoa, Mặc Ngọc
tìm được mấy cây này hắn là trông coi đêm ngày, sợ hoa nở mất. Thẩm Hi Hòa phân phó thuộc hạ cắm trại xung
quanh, nàng muốn hái hoa.


Đám hộ vệ Hữu Ninh để phải tới không dám hỏi gì, cũng không dám trái ý, chỉ biết vâng lệnh.


Ban ngày Thẩm Hi Hòa nghỉ ngơi, đêm đến lại tự mình trông coi, đêm đông giá rét thấu xương, Trân Châu xót xa
quá đỗi: “Quận chúa, để nô tỳ trông chừng cho, người vào trong lều tránh gió đi.”


“Hoa nở hoa tàn chỉ trong tích tắc, đợi em thấy hoa nở rồi gọi ta chỉ sợ không kịp.” Thẩm Hi Hòa khẽ lắc đầu.


Trân Châu không còn cách nào khác, đành bảo Mạc Viễn phải người đứng thành vòng tròn chắn gió cho Thẩm Hi
Hòa, Thẩm Hi Hòa bất đắc dĩ lắc đầu bật cười: “Ta đã không còn như xưa, lại mặc thật dày, tay ôm lò sưởi, không
thấy lạnh. Các ngươi đi nghỉ đi, nếu đêm nay vẫn chưa nở thì ban ngày ta lại nghỉ ngơi, khi ấy các ngươi phải trông
chừng cho ta.”


“Quận chúa, chúng thần chịu được.” Mạc Viên nói.


Bọn họ đều đã từng ra trận, trên chiến trường không ngủ không nghỉ vài ngày, còn phải sẵn sàng đánh trận bất cứ
lúc nào là chuyện thường gặp.


“Đây là lệnh.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói.


Mạc Viễn đành dẫn bọn họ quay về tập hợp với người của Hữu Ninh để, chỉ để lại vài người gác đêm.


Một đêm trôi qua, hoa vẫn chưa nở.


Hôm sau, Tiêu Hoa Ung nhận được thư do những người được phải đi mở đường cho Thẩm Hi Hòa gửi về, hắn rất
ngạc nhiên: “UU muốn hái hoa ư?”


Tiêu Hoa Ung ngẫm nghĩ rồi bảo người gọi Tùy A Hỉ tới: “Cây hoa quỳnh là mảnh này có tác dụng gì?”


Tùy A Hỉ cung kính đáp: “Tiêu độc, nhuận phổi, tăng cường sức khỏe.”


Tiêu Hoa Ung vốn muốn biết vì sao Thẩm Hi Hòa lại muốn hái loại hoa này, nhưng vừa nghe Tùy A Hỉ nói vậy, mi tâm hồn chợt giật giật, tim đập như trống dồn: “Quận chúa…lấy hoa quỳnh lá mảnh làm gì?”


Thẩm Hi Hòa không tinh thông dược lý, nàng bỗng dưng muốn hái thuốc đương nhiên là cần dùng, sức khỏe hơn thế nào hắn tự biết, nhưng hắn lại sợ mình hiểu lầm, mừng hụt một phen.


“Do tiểu nhân lắm miệng nói rằng hoa quỳnh lá mảnh có ích với điện hạ.” Tùy A Hỉ thành thật đáp.


Tiêu Hoa Ung nghe như sét đánh bên tai, lại như có vô vàn pháo hoa đang nở rộ trong tấm trí hắn, cảnh sắc rực rỡ chói lọi làm hắn đầu vánh mắt hoa, bất giác ôm ngực, trái tim hắn đang sung sướng muốn nhảy ra ngoài.