Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Trời đất bao la, non sông rộng lớn, Tiêu Hoa Ung ngây ngốc nhìn ra ngoài, dường như ảnh mắt hắn có thể băng qua
muôn núi nghìn sông,3 nhìn thấy được Thẩm Hi Hòa.


Lòng hắn chưa bao giờ mãn nguyện như lúc này, nóng bỏng như lúc này, hắn chỉ hận không thể c1hắp cánh bay
đến bên Thẩm Hi Hòa.


Tùy A Hỉ đi khi nào Tiêu Hoa Ung cũng không biết, hắn đi đến bên cửa sổ như người mất h9ồn, phóng mắt nhìn
qua mái ngói lưu ly cong vút, băng qua bầu không vạn dặm, tinh thần phiêu đãng thật xa.


Hắn cứ tưởng nàn3g đi chuyển này vì hai mục đích, thứ nhất là mừng hôn lễ huynh trưởng, thứ hai là che chở Bộ
Sơ Lâm, không ngờ nàng còn bôn ba nghì8n dặm vì hắn, chấp nhận ngồi canh giữa đêm khuya giá lạnh chỉ vì
khoảnh khắc hoa quỳnh nở rộ.


“Đồ ngốc…”


Giọng hắn khe khẽ, chứa đựng tình ý triền miên, cũng không biết là nói mình hay nói nàng, nói rồi lại cười toe toét,
ý cười đong đầy trong mắt, sáng ngời như ánh sao, khiến gương mặt tuấn tú của hắn thêm rạng rỡ, tựa hồ được gió
xuân mơn man, trăm hoa đua nở, ai thấy cũng phải vui lây cùng hắn.


“Thiên Viên, cô muốn đến quận Lịch Dương.” Tiêu Hoa Ung khó nén mừng rỡ. Thiên Viên há hốc mồm, thấy mắt
Tiêu Hoa Ung sáng rực, hắn không đành lòng khiến ánh sáng ấy vụt tắt: “Thuộc hạ sẽ bảo vệ Đông cũng thật tốt.”


Tiêu Hoa Ung tươi cười vỗ vai Thiên Viên, sung sướng lùi lại vài bước rồi nhanh chân đi đến Sùng Văn điện, lúc
đến nơi, sắc mặt hắn trắng bệch, không ngừng thở dốc, làm các đại thần thấy mà sợ.


“Điện hạ, có cần gọi thái y không ạ?” Thôi Chinh lo lắng hỏi.


Trước khi Thái tử điện hạ làm lễ đội mũ, bọn họ rất ít khi tiếp xúc với hắn, có thể nói không biết gì nhiều về hắn,
nhưng sau lễ đội mũ, ngày nào Thái tử điện hạ cũng đến Sùng Văn điện bất chấp sức khỏe yếu ớt, phàm chuyện gì
cần hắn xem qua, hắn tuyệt đối không lười biếng, tính tình lại ôn hòa lịch thiệp, có chủ kiến, nếu có ai góp ý về
thiếu sót của bản thân, hắn cũng sẽ khiêm tốn lắng nghe.


Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, mọi người đã cảm nhận được lòng đôn hậu và khiêm tốn của Thái tử điện hạ, có thể nói
là tấm gương đức hạnh mẫu mực.


Mỗi lần gặp Thái tử điện hạ, bọn họ cũng vô thức ăn nói nhỏ nhẹ, bởi lẽ có cảm giác tranh chấp ồn ào trước mặt bậc
quân tử đoan chính như ngọc chính là mạo phạm hắn.


Thấy Thái tử điện hạ sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn ôn hòa thanh nhã, cao quý khôn kể.


“Không có gì, hôm nay ta dậy sớm nên hơi mệt.” Tiêu Hoa Ung mệt mỏi lên tiếng, nhẹ nhàng xua tay, kéo vạt áo


choàng lại rồi đi đến vị trí của mình, “Bắt đầu đi.”


Thôi Chinh vẫn hơi lo, liếc nhìn các đại thần khác rồi nhanh chóng nêu lên mấy chuyện khẩn cấp, vốn dĩ có mấy
luồng ý kiến tranh chấp nhưng thấy Tiêu Hoa Ung thể này, bọn họ cũng không dám gân cổ cãi nhau, sợ quấy nhiều
đến Thái tử điện hạ hoặc làm hắn tức giận ngất xỉu.


Dù bọn họ đã dè dặt đến thế, Tiêu Hoa Ung vẫn thở hổn hển không ngừng, ho sù sụ một hồi rồi hôn mê bất tỉnh,
làm toàn trường rối ren hỗn loạn. Tiêu Hoa Ung được đưa về Đông cung, Thái y lệnh hối hả chạy đến, nói rằng vào
Đông trời rét lạnh, Thái tử điện hạ tái phát bệnh cũ.


Hữu Ninh để nghe tin, tự mình đến thăm, khi ra khỏi Đông cung, sắc mặt ông ta rất nặng nề.


“Bệ hạ, điện hạ ở hiền sẽ gặp lành.” Lưu Tam Chỉ nói.


Hữu Ninh để chợt dừng bước, ánh mắt buồn rầu: “Trẫm có lỗi với nó.”


“Bệ hạ đừng nên tự trách.” Lưu Tam Chỉ an ủi, “Chuyện năm đó bệ hạ cũng không khống chế được.”


Lúc này, Hữu Ninh đế đã hoàn toàn tin rằng độc tố trong người Tiêu Hoa Ung chưa được giải, thế nên sức khỏe
hẳn mới kém như thế.


Phương Bắc lạnh lẽo, tuyết bắt đầu lả tả rơi, đầu cành hoa mai hé nụ, chỉ đợi một đêm sương giá là sẽ xòe cánh.


“Thất Lang… quả thật rất thích Chiêu Ninh.” Hữu Ninh để bỗng thở dài, “Ngươi nói xem, đầu xuân sang năm,
trẫm tác thành cho nó được không?”


Rốt cuộc hai người là máu mủ ruột rà, Tiêu Hoa Ung đã gọi ông ta là phụ hoàng hai mươi năm nay, ông ta lại chưa
làm gì được cho Tiêu Hoa Ung. Mấy năm nay, Tiêu Hoa Ung luôn là đứa con ngoan ngoãn nhất, chưa từng gây ra
chuyện gì khiến ông ta phải đau đầu khó xử, thôi thì thành toàn hắn một lần.


“Bệ hạ anh minh, đã ban hôn ắt là lương duyên.” Lưu Tam Chỉ cũng không dám quyết định thay Hoàng thượng.


Hữu Ninh để cười, di ngón tay lên trán Lưu Tam Chỉ rồi nhanh nhẹn quay về Minh Chính điện.


Màn đêm buông xuống, bóng tối tĩnh mịch, bầu trời đêm nay không có trăng sao.


Tiêu Hoa Ung an bài thế thân xong xuôi liền rời khỏi hoàng cung bằng đường hầm bí mật.


Hắn cưỡi ngựa như bay trong gió rét, hơi lạnh phả vào mặt, dù sợ lạnh nhưng hắn lại chẳng thấy lạnh chút nào,
trong tim như có một ngọn lửa hừng hực, khiến cơ thể hắn tràn ngập sức mạnh.


Thẩm Hi Hòa không biết Tiêu Hoa Ung đang chạy đến chỗ mình, nàng lại tiếp tục trông coi hoa quỳnh, dựa vào vai
Trân Châu nghỉ ngơi một lát rồi lại đổi sang Mặc Ngọc, một đêm trôi qua, hoa quỳnh vẫn chưa
nở.


Trông chừng suốt một ngày hai đêm, vệ lang tướng dẫn đầu đội ngũ do Hữu Ninh để phái tới bắt đầu đứng ngồi
không yên: “Quận chúa, khi nào lên đường đây ạ?”


“Khi nào hoa nở khi ấy lên đường ” Thẩm Hi Hòa ngái ngủ đáp “Nếu lương khô không đủ ta sẽ bảo Mạc Viễn đi
chuẩn bị.”


Nơi này hoang vu hẻo lánh, thị trấn gần nhất cũng cách hơn nửa ngày đường, cưỡi ngựa nhanh hơn nhiều, may mà
gần đó có một ngôi làng, xe ngựa đi đến đó chỉ mất nửa canh giờ. Ban ngày, Thẩm Hi Hòa nghỉ ngơi, ăn uống trong
gian nhà trống dân làng dành cho nàng, đêm đến mới ra ngoài trông coi.


Có điều hộ vệ quá đông, trong làng không đủ chỗ, buộc phải cắm trại ở đây.


Thẩm Hi Hòa quay lại thôn trang rửa mặt, ăn sáng rồi thiếp đi. Đang mơ màng ngủ, Đoản Mệnh chợt rít lên chói
tai, Thẩm Hi Hòa mở bừng mắt, phản ứng đầu tiên là chộp lấy chiếc túi thơm đầu giường che mũi.
Có mê hương, lại còn rất nồng nặc!


Thẩm Hi Hòa khoác áo choàng, nhanh chân bước ra ngoài, xem ra Trân Châu và Hồng Ngọc đã hít phải vài hơi nên
đứng không vững. Chẳng mấy chốc, một đám đàn ông thân hình vạm vỡ, quần áo đơn sơ mang theo vũ khí xuất
hiện.


“Đại ca, mỹ nhân kìa!” Vừa thấy Thẩm Hi Hòa, đám người này liền lộ vẻ háo sắc, “Mẹ nó, có thể có một đêm với
mỹ nhân nhường ấy thì có chết cũng không hối tiếc!” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng quắc mắt với bọn họ, nhanh chóng đi
đến chỗ Trân Châu và Hồng Ngọc, đưa túi thơm đeo bên hông cho bọn họ.


Đám đàn ông thấy tình hình không ổn bèn gấp rút xông lên, còn chưa tiếp cận được Thẩm Hi Hòa thì Mặc Ngọc và Mạc Viễn nấp trong bóng tối đã từ hai bên vọt tới, trường kiếm của cả hai đều tóe lửa, giao nhau trước mặt Thẩm Hi Hòa. Hai kẻ xông lên đầu tiên bỗng dưng bị cắt cổ họng, máu tươi xối xả, nhanh chóng ngã quỵ.


Dường như bọn chúng không biết phe Thẩm Hi Hòa vẫn còn người mai phục, nhìn dáng vẻ vung đao của bọn hắn, những người còn lại vội vã dừng ngựa, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, Mặc Ngọc tung mình nhảy xuống, lướt qua trên đầu bọn chúng, nhảy đến trước mặt chặn đường.


“Lên…” Kẻ cầm đầu đẩy người bên cạnh tới trước, bản thân thì chạy trốn.


Mặc Ngọc không ngừng ra chiêu, chém ngã hai người.