Trong lúc nhất thời, chung quanh hoàn toàn an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh Tần Liễu đang khóc nức nở đã bị sự run sợ trong lòng ả đè thấp xuống.
Trần Lý thị sửng sốt một lát mới tiếng lên nghênh đón, gượng cười nói: “Tĩnh Vương điện hạ tới? Trước đó điện hạ chưa từng thông báo tiếng nào, lúc này trong phủ chúng ta đều là những nữ quyến, thiếp cũng chưa từng chuẩn bị gì cả……”
Tiểu tư kia vội nói: “Tĩnh Vương điện hạ nói, nói……”
“Không cần chuẩn bị.”
Đúng vào lúc này, một đạo thanh âm lành lạnh như băng truyền đến từ phía sau hắn ta.
Mọi người vội vàng nhìn về hướng kia.
Chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi quý khí bức người, được tiểu tư đỡ, chậm rãi đi vào trong vườn.
Rõ ràng là ngày xuân trăm hoa đua nở, y lại phủ lên mình một bộ áo khoác trắng tuyết, cổ áo được may thêm một vòng da lông trắng tinh.

Tay áo rộng của người này tung bay, đầu đội ngọc quan, khi chậm rãi đến gần, trông có phần tựa như một thần minh bước xuống từ đám mây, mang theo một phong thái cao quý không thể khinh nhờn.
Nhưng khi nhìn về phía khuôn mặt đẹp đẽ quá mức kia của y, lại chỉ cảm thấy bên trong kiêu ngạo ấy còn pha thêm vài phần mị sắc, giống như một con hồ ly tinh lông trắng vậy.
Mọi người sửng sốt một lát, mới vội vàng nhao nhao đứng dậy, hành lễ vấn an y.
Người nọ đúng là Giang Tùy Chu.
Thấy các cô nương oanh oanh yến yến khắp vườn đều hành lễ với y, y nâng nâng tay, ý bảo các nàng đứng dậy.
Ánh mắt y không chút dấu vết quét một vòng trong vườn, tiện đà dừng một chút trên người Tần Liễu.
Quả nhiên.

Y thầm nghĩ.
Y đã biết, Trần Đễ hao hết tâm tư đưa Hoắc Vô Cữu tới trong phủ gã, sẽ không thể nào không làm gì cả.

Nhưng mà, y không ngờ rằng, Trần Đễ lại có thể làm bằng mọi giá như vậy, chỉ vì để giày vò Hoắc Vô Cữu, mà có thể làm ra loại việc mất cả chì lẫn chài thế này.
Y lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoắc Vô Cữu một cái.
Không vượt qua dự đoán của y, người này vẫn mang một bộ dáng lãnh đạm đứng ngoài cuộc, thậm chí y đã tới rồi, còn chưa liếc y cái nào.
Nhưng mà vẫn tốt, nhìn nữ nhân khóc sập trời kia đang cách Hoắc Vô Cữu rất xa, chắc là muốn lừa bịp hắn mà không lừa nổi, tình huống không tệ cho lắm.
Trong lòng Giang Tùy Chu cơ bản đã có cân nhắc về tình huống hiện tại, chậm rãi đi tới trước mặt Trần Lý thị, dừng ở vị trí cách nàng ba bước.
“Không mời mà đến, quấy rầy Trần phu nhân.” Y chậm rãi nói.
Trần Lý thị vội vàng hành lễ với y, gượng cười nói: “Vương gia nói gì vậy? Ngài nguyện ý hạ cố đến chơi, mới thật là vinh hạnh cho tệ xá……”

Giang Tùy Chu quan sát bốn phía hoa viên Trần phủ một phen.
Ốc xá nhà mình, quả thực có chút đơn giản tầm thường, so với những trạch viện kim ốc tàng kiều lấy từ khoản tiền tham ô ra để mua, tất nhiên là không thể đánh đồng.
“Tệ xá……” Giang Tùy Chu có ý riêng, trên mặt lộ ra nụ cười có hai phần ý vị thâm trường.
Không hiểu sao trong lòng Trần Lý thị có chút hoảng.
Chỉ thấy Giang Tùy Chu chuyển đề tài, cười nhạt nói: “Không đến mức phải vinh hạnh.

Hôm nay bản vương tới, chẳng qua là không yên tâm lắm với người trong phủ, đến đây nhìn một cái, có phải lại gây phiền toái cho các ngươi hay không.”
Nói rồi, ánh mắt y chậm rãi chần chừ lướt một vòng trong vườn, cuối cùng dừng trên người Tần Liễu.
“Hiện giờ xem ra, bản vương tới cũng rất đúng thời điểm a?”
Ngữ khí y nhẹ nhàng, nghe vào rất là nhã nhặn, nhưng không biết vì sao, lại khiến tim của mọi người trong viện nhảy lên tới tận cổ họng, không dám phát ra nửa tiếng thanh âm.
Tần Liễu run bần bật co rụt vào trong áo bào, dè dặt giương mắt lên, nhìn về phía Giang Tùy Chu.
Chỉ thấy Tĩnh Vương điện hạ kia đẹp đến nỗi không giống phàm nhân, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoắc Vô Cữu một cái, rồi lập tức đi về phía trước.

Tiểu thái giám đi theo sau Hoắc Vô Cữu kia như là lập tức hiểu rõ ý của y vậy, chạy thẳng một mạch lên, mang một cái ghế thái sư cho y.
Vị điện hạ kia chậm rãi ngồi trên ghế thái sư, áo khoác tung bay, ung dung, tự cao tự đại.
Ả thấy, vị điện hạ ngồi trên ghế kia, ánh mắt đặt trên người ả.
Đôi mắt kia, vừa lạnh băng vừa cao ngạo, như là đứng trên đám mây nhìn xuống đám phàm nhân bụi bặm bằng nửa con mắt vậy, rồi lại có một mị lực khó hiểu, tựa như muốn hấp dẫn người ta, như con thiêu thân đâm đầu vào lửa mà lao về phía y.
Trong lúc nhất thời, Tần Liễu nhìn y, chỉ cảm thấy hô hấp của mình đã ngưng lại.
Đúng vào lúc này, ả nghe thấy vị Tĩnh Vương điện hạ kia mở miệng.
“Nói một chút đi.” Y nói.

“Xảy ra chuyện gì.”
Lúc này Tần Liễu mới như tỉnh lại từ trong mộng, vội nhìn về bốn bề xung quanh mình.

Nhưng không ngờ rằng, ả ngơ ngác nhìn Tĩnh Vương điện hạ kia chỉ trong mấy hơi thở, mà từ khi vị kia đi vào hoa viên, liền dùng ánh mắt nhìn ả cứ như ả mắc nợ Hoắc phu nhân vậy.
Ánh mắt lạnh băng, mày cũng nhăn lại, rũ mắt nhìn ả, giống như đang nhìn một vật bẩn thỉu gì đó.
Tần Liễu hít sâu một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Nếu Tĩnh Vương điện hạ đã tới, nhất định hướng phát triển của sự tình sẽ thay đổi.


Về việc nó sẽ phát sinh nghiêm trọng hơn, hay là chuyện lớn hóa nhỏ, vậy phải cần quyết định bởi thái độ của Tĩnh Vương.
Hiện giờ xem ra, Tĩnh Vương căm ghét Hoắc Vô Cữu cùng cực, có lẽ chỉ cần mình thêm một mồi lửa, là có thể khiến sự tình phát triển càng thêm nghiêm trọng.
Ả nuốt một ngụm nước miếng, phình lá gan lên rồi gạt hai thị nữ bên cạnh ra, tiến lên, quỳ xuống trước mặt Giang Tùy Chu.
“Tĩnh Vương điện hạ.” Hai mắt ả rưng rưng, yêu kiều ướt át, nghẹn ngào mở miệng nói.

“Sự tình liên quan tới danh dự khuê phòng của nô gia, tuy phát sinh ở trước mặt mọi người, nhưng nô gia lại không có mặt mũi nào nói ra!”
Nói rồi, ả như nhịn không nổi nữa vậy, nâng tay áo lau nước mắt, một bên lau nước mắt, một bên nức nở nói: “Không bằng để nô gia đi tìm chết, đổi lại một thân trong sạch!”
Ả biết, nam nhân ấy mà, sẽ hay bị dính chiêu này nhất.
Ả chỉ cần tỏ ra yếu đuối, biến thành bên bị ức hiếp, liền sẽ khiến cho người ta mềm lòng.

Lòng nam nhân vốn hay thiên vị, một khi đã mềm thì sẽ càng thêm thiên vị hơn.

Tới lúc đó, ả nói cái gì, chẳng phải y sẽ tin cái đó sao?
Trong lúc lau nước mắt, Tần Liễu còn không quên trộm liếc nhìn về phía Giang Tùy Chu.
Lại thấy vị Tĩnh Vương điện hạ kia, như là căn bản không nhìn thấy nước mắt của mình vậy, chìa bàn tay thon tinh tế dài, trắng tới nỗi có thể xuyên thấu từ trong áo khoác ra, nhận lấy trà nóng mà thái giám bên cạnh đưa lên, thong thả ung dung mà uống một ngụm.
“Không muốn nói thì bỏ đi.” Y nhàn nhạt nói.
Tần Liễu sửng sốt.
Chỉ thấy vị điện hạ kia đặt trà sang bên cạnh, giơ tay hướng tùy ý chỉ vào trong đám người, chọn một vị phu nhân, chậm rãi nói: “Thỉnh vị phu nhân này tới nói cho bản vương nghe một chút.”
Tần Liễu hoàn toàn choáng váng.
Ả đã quên mất, nam nhân trước mắt này, là một nam nhân không thích nữ nhân.

Ả diễn như vậy, rõ ràng là diễn cho người mù xem.
Ả vội vàng quay đầu lại, liền thấy hướng mà y chỉ chính là thê tử mới cưới của thế tử An Quốc Công.
Mới vừa rồi còn tiếp xúc cùng nàng ấy, hàn huyên vài câu, ả đã nhìn ra, đó là một tiểu thư được nâng niu trong nhà cao cửa rộng, gả sang nhà chồng lại sủng ái, bình sinh chưa từng phải chịu khổ gì cả, tâm tư đơn thuần y như một tờ giấy trắng vậy.
Quả nhiên, nghe thấy Tĩnh Vương điểm danh nàng, vị phu nhân thế tử kia choáng váng, trong lúc nhất thời nhìn Tĩnh Vương, rồi lại nhìn ả, chân tay luống cuống mà đứng im chỗ đó.

“Mới vừa rồi chính là……” Nàng dè dặt mở miệng, không biết nên nói như thế nào.
Chỉ thấy Tĩnh Vương nhàn nhạt cười cười với nàng.
“Phu nhân nói đúng sự thật là được.” Y nói.
Phu nhân kia do dự một lát, vẫn nhỏ giọng nói: “Cũng không có gì, là Tần di nương không đứng vững, định dựa vào người Hoắc phu nhân, nhưng bị Hoắc phu nhân né tránh, cho nên liền ngã vào trong hồ ……”
“Là như thế này sao?” Lại nghe Tĩnh Vương hỏi tiếp.
Các phu nhân xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không một ai phản bác.
Tim Tần Liễu đã lạnh tới lòng bàn chân.
Ả thấy, Tĩnh Vương cười nhạt gật gật đầu về phía vị phu nhân kia, tiếp đó nhìn về phía ả.
Trong cặp mắt hồ ly câu nhân kia, hiện lên vài phần ý cười hài lòng.
Tựa hồ lúc này Tần Liễu mới nhận ra.
Dường như vị này hùng hổ tới đây, Tĩnh Vương khởi binh vấn tội với Hoắc Vô Cữu, căn bản chỉ là một cây giáo đâm vào hư không.
Hôm nay y tới, chính là để thay Hoắc Vô Cữu trừng trị ả.
Nhưng hết thảy lại thuận lý thành chương như vậy, khiến ả khổ mà không nói nên lời.
——
Trên xe ngựa hồi phủ, chỉ có tiếng lọc cọc do bánh xe phát ra.
Giang Tùy Chu dựa vào buồng xe ngựa, hơi thở có chút hổn hển không đều đặn.
Thật sự là tới tận hôm nay y khó khăn lắm mới có thể xuống được giường, Trần phủ không lớn, ngay cả cái bộ liễn cũng không có, y đi thẳng một đường đến hoa viên, sớm đã có chút không chịu nổi rồi.
Nhưng mà may mắn, xem như đã giải quyết hoàn mỹ.
Y không cho cô ả hại người kia cơ hội nói chuyện, mà chỉ vào cô nương mà y đã sớm theo dõi.

Nhìn số tuổi cô nương kia không lớn, lại ăn mặc y phục hoa lệ, cảm xúc gì cũng viết hết trên mặt, vừa nhìn là biết tính tình ngây ngô, hậu thuẫn hùng mạnh, đại tiểu thư không biết nói dối.
Quả thực, nàng đã chọc thủng lời nói dối của tiểu thiếp kia, cũng có thể để chính thất xử trí ả theo lý thường ngay tại chỗ.
Tuy không đến mức muốn mạng, nhưng thanh danh này lại do chính ả tự mình hủy hoại.
Bởi vì trò khôi hài như vậy, y cũng có thể mang Hoắc Vô Cữu đi trước, không cần ở lại chỗ đó, ngửi mấy mùi son phấn sặc người.
Nghĩ như vậy, tâm tình Giang Tùy Chu không tệ, mở miệng hỏi: “Không sao chứ?”
Hiện giờ quan hệ của y cùng Hoắc Vô Cữu không còn bế tắc như vậy nữa, nói chuyện với hắn cũng tự nhiên hơn rất nhiều, chỉ cần mở đầu câu chuyện, khẳng định Hoắc Vô Cữu có thể trò chuyện cùng y……
Nhưng là một mảnh trầm mặc.
Giang Tùy Chu vừa hỏi xong, trong xe liền an tĩnh lại một lần nữa, Hoắc Vô Cữu bên cạnh như là không nghe thấy y nói chuyện vậy, không nói một tiếng nào.
Ân?
Giang Tùy Chu nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
Đây là làm sao vậy?
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu ngồi ngay ngắn ở nơi đó nghiêng đầu qua, lạnh lùng mà đối diện với tầm mắt của y.

“Thân thể khỏe chưa?”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, lại đi hỏi ngược lại y, bỗng một cái như vậy, hỏi đến khiến Giang Tùy Chu phát ngốc luôn.
“Cái gì?” Y sửng sốt.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu đột nhiên nâng tay lên, lập tức phủ lên trán y, gắt gỏng lại dứt khoát, khiến sợi tóc trên trán y rối loạn hết cả.
Giang Tùy Chu theo phản xạ có điều kiện mà trốn sang bên cạnh, nhưng không gian trong buồng xe ngựa nhỏ hẹp, y lại không có thân thủ mạnh mẽ như Hoắc Vô Cữu, không đợi y phản kháng thì đã bị ngăn chặn, tùy ý để lòng bàn tay thô ráp kia đặt trên trán y.

Một lát sau, cái tay kia dời đi.
“Ngươi làm gì?” Hơi thở Giang Tùy Chu không đều, bò dậy từ buồng xe.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu thu hồi tay, cũng theo đó mà thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, biểu tình lạnh băng, mắt nhìn thẳng.
“Tốt hơn không ít.” Hắn nhàn nhạt nói.
Nhất thời Giang Tùy Chu cảm thấy có chút buồn cười, phản bác nói: “Cũng không phải phát sốt, sờ trán có tác dụng gì?”
Lúc này Hoắc Vô Cữu liếc mắt nhìn y một cái.
Bởi vì nguyên nhân dược vật nên đây chính là thời điểm suy yếu của Giang Tùy Chu, lúc này chỉ lo vịn vào buồng xe ngồi thẳng người, không hề biết sắc mặt mình tái nhợt, khí tức bất ổn, tóc tai bù xù, tất cả đều nằm trong mắt đối phương.
Hoắc Vô Cữu dừng một chút, hơi hơi hé miệng, trong cổ họng phát ra âm thanh.
“Nếu đã cử động được, thì trở lại trong viện mình đi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Giang Tùy Chu sửng sốt.
Tuy nói Hoắc Vô Cữu không giống thiếp thất bình thường, cùng lắm chỉ là một tù binh bị giam giữ trong phủ của mình, nhưng mà…… Sao hắn lại cây ngay không sợ chết đứng mà sắp xếp cho mình ở chỗ nào như vậy a?
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi tiêu hao rồi chết trong phòng thiếp thất, ta lại phải bị giam về thiên lao.”
Nói xong, hắn quay đầu đi, không nhìn Giang Tùy Chu nữa.
Giang Tùy Chu sửng sốt, phục hồi tinh thần lại.
Được lắm! Người này lại dám ngang nhiên mở miệng nguyền rủa mình chết!
Quả nhiên, Hoắc Vô Cữu không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng, hơn phân nửa là muốn làm người ta tức chết mà.
Giang Tùy Chu oán hận mà liếc mắt nhìn hắn một cái, ngồi ngay ngắn lại trong buồng xe.
Ta còn lâu mới chết nha! Chỉ cần ngươi không động thủ chém đầu ta, thì ta sẽ sống lâu trăm tuổi luôn đấy!
Nghĩ như vậy, y quay đầu lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không phản ứng lại Hoắc Vô Cữu nữa.
Nhưng lại không nhìn thấy, đôi tay đặt trên đầu gối kia của Hoắc Vô Cữu đã gắt gao nắm chặt thành quyền rồi.
Đó là một người đang hoảng loạn mà ngăn cản cơn ghen dâng trào mãnh liệt ở trong người.
Ngay cả chính Hoắc Vô Cữu cũng không thể nghĩ ra, chỉ liếc mắt một cái thôi, chỉ là nhìn thoáng qua bộ dáng khó thở yếu ớt của Giang Tùy Chu thôi, đã đủ khiến trong lòng hắn phiền loạn, hốc mắt nóng lên, thậm chí bực bội đến nỗi muốn xuyên một cây thương qua lồ ng ngực của người có dáng vẻ giống Giang Tùy Chu này.
Trong yên lặng, dường như đã có một con ác long đã thức tỉnh trong ngực hắn rồi.
Con ác long kia vừa tham lam vừa táo bạo, hai mắt đang gắt gao theo dõi kho báu ở nơi nào đó.