Tuy trong lòng cảm thấy Hoắc Vô Cữu có chút không thể hiểu nổi, hôm nay Giang Tùy Chu vẫn quay về An Ẩn Đường.
Vốn y đã không muốn ở lâu bên chỗ Cố Trường Quân, cứ mãi ở lại nơi đó thuần túy chỉ là bởi vì thân thể của mình không dậy nổi.

Cuối cùng hôm nay mới tốt hơn một chút chút, tất nhiên phải quay về đến địa bàn của mình rồi.
—— Tuy lại phải đối diện với khuôn mặt thối của Hoắc Vô Cữu.
Y cũng không biết bản thân mình đã chọc vào chỗ nào của Hoắc Vô Cữu, chỉ nghĩ rằng người này vốn là một người sáng nắng chiều mưa, không thể đoán được tính xấu, cho nên cũng không thèm so đo với hắn.
Chờ trở về An Ẩn Đường, y lại giống như ngày trước vậy, cùng Hoắc Vô Cữu mỗi người một phương, không ai trêu chọc ai.
Y cũng đang lẳng lặng chờ đợi sự sắp đặt của mình cùng hai phụ tá kia phát huy tác dụng.
Quả thực, từ khi y bắt đầu sinh bệnh, trong cung liền phái thái y tới.

Nhưng thái y chỉ nói y sinh bệnh là bởi vì thân thể yếu cùng hay lo lắng, chữa mãi không ra nguyên cớ là gì, để y uống dược đắng mấy ngày liên tục, cũng không thấy khỏi.
Chữa tới chữa lui đều vô dụng, dần dần, tin tức mà thái y mang về cung cũng đã thay đổi.
Hắn ta nói với Hậu Chủ, bệnh này của Tĩnh Vương điện hạ, khiến cho thân thể ngày càng sa sút, hiện giờ chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, có lẽ là bởi vì bệnh tình cấp bách, căn cơ đã bị tổn thương, cho nên khiến cho thân thể Tĩnh Vương điện hạ vốn đã không khoẻ mạnh cho lắm, lại càng thêm họa vô đơn chí.
Việc này đối với Hậu Chủ mà nói, chính là việc còn đáng vui sướng hơn cả ngày tết.
Tất nhiên, một người vui không bằng mọi người cùng vui.

Sau khi biết chuyện này, gã lập tức nói cho thái y, không cần chữa nữa, nhưng nhất định phải quay lại Tĩnh Vương phủ một lần, trong lúc vô tình tiết lộ chuyện này cho Tĩnh Vương điện hạ, nói cho y biết, thân thể yếu đuối mong manh kia của y, chỉ sợ không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Thái y tất nhiên phải làm theo.
Vì thế, sáng sớm hôm đó, khi thái y trong cung tới bắt mạch cho Giang Tùy Chu, liền lộ ra thần sắc muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Giang Tùy Chu liếc mắt một cái đã nhìn ra thần sắc ngưng trọng của hắn ta là đang giả bộ, ngồi dựa vào đầu trường kỷ, lạnh giọng hỏi.
Chỉ thấy thái y kia thở dài, một hồi muốn nói lại thôi, tiếp đó thở dài, quỳ xuống trước mặt Giang Tùy Chu.
“Tuy thần không muốn nói thẳng, nhưng mà……” Hắn ta thở dài nói.

“Không bằng thần vẫn nên ngừng dược này cho Vương gia.”
Trong lòng Giang Tùy Chu hiểu rõ.
Quả nhiên, đại phu hàng thật giá thật này vẫn không đối phó được dạng dã lộ tử(*) như Cố Trường Quân.

Chắc là thái y này phát hiện ra hắn ta không chữa được bệnh này của mình, cho nên đã chạy tới nói cho Hậu Chủ biết rồi sau đó nhận mệnh lệnh của Hậu Chủ, sau này có thể không cần trị cho mình nữa.
(*) Dã lộ tử: chỉ những người không có xuất thân cao, không chính quy.

Như vậy, bản thân mình đã có thể dán bố cáo chiêu mời đại phu ra ngoài.
Kèm thêm những tử sĩ mà Từ Độ thay y nuôi dưỡng, cũng có thể để họ làm tiểu tư, phái vài người ra ngoài, đến mấy địa phương xa xôi để tìm thầy hỏi dược.
Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Tùy Chu tràn đầy thoải mái, trên mặt lại bày ra bộ dáng không kiên nhẫn, nhăn mày lại hỏi: “Sao lại ngừng?”
Thái y kia dè dặt mà nhìn y một cái.
“Sự thật là……” Hắn ta lắp bắp, không biết nói ra như thế nào.

Giang Tùy Chu nhíu mày: “Bản vương không thích nghe lời vô nghĩa.”
Trong lòng thái y kia chửi thầm.

Biết ngài không thích nghe lời vô nghĩa, nhưng mà sợ lời nói thật ngắn gọn này, ngài không tiếp thu được.
Hắn ta quyết tâm, thật cẩn thận nói: “Sự thật là bệnh của Vương gia đã nặng, tổn thương căn cốt, khó mà trị hết được.”
Giang Tùy Chu sửng sốt.
Ân? Cố Trường Quân dùng dược tốt như vậy sao, thế mà lại lừa gạt được tên giảo hoạt ở Thái Y Viện này?
Y chỉ lo nhìn thái y kia, lại không để ý rằng khi nghe thấy lời này, Hoắc Vô Cữu cách đó không xa đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày nhìn về phía y.
Chỉ thấy thái y kia lắp bắp mà nói tiếp: “Vương gia cũng…… Không cần trị liệu nữa.

Có dược liệu bổ thân gì đó, tổ yến nhân sâm, ngài chỉ cần ăn, có lẽ có thể…… Có thể……”
“Có thể như thế nào?” Giang Tùy Chu nhíu mày.
Thái y nuốt ngụm nước miếng, nói lời nhắn nhủ mà Hậu Chủ bảo hắn ta nói.
“Có thể sống nhiều thêm vài năm nữa.”
Giọng nói rơi xuống, trong phòng chìm vào một khoảng yên tĩnh chết chóc.
Thái y kia đụng đầu xuống đất, không dám động đậy một cái nào.
Hồi lâu sau, hắn ta nghe thấy thanh âm có chút run rẩy của Giang Tùy Chu.
“Cút.” Y nói.
Thái y sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía y.
Chỉ thấy Giang Tùy Chu ngồi ở trên giường, mặt lạnh như băng nhìn từ trên cao xuống, nặn trong kẽ răng ra vài chữ.
“Cút ra ngoài.”
Thái y cứ như nhặt được một mạng vậy, lăn một vòng rồi chạy ra ngoài.
Tạm thời, trong phòng chỉ còn lại có hai người Giang Tùy Chu cùng Hoắc Vô Cữu.

Mày Hoắc Vô Cữu nhăn chặt muốn chết.
…… Vừa rồi tên thái y kia nói cái gì?
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Giang Tùy Chu.
Chỉ thấy Giang Tùy Chu ngồi ở trên giường, giơ tay xoa xoa thái dương, dường như đang đè nén cảm xúc gì đó, khóe miệng co rút, cơ hồ như đang run rẩy.
Chỉ bởi vì ở chỗ của Cố Trường Quân mấy ngày, y liền……
Tay Hoắc Vô Cữu đặt trên đầu gối siết chặt, những sợi gân xanh trên mu bàn tay nổi đầy lên.
Hắn đã không còn quan tâm và oán trách châm chọc hành vi p hóng đãng của Giang Tùy Chu nữa.
Nhưng hiện tại hắn rất muốn tự tay giết Cố Trường Quân, lại hận bản thân mình thân tàn vô dụng, không có cách nào để lật tung thiên hạ lên, thay Giang Tùy Chu tìm một đại phu có thể trị khỏi cho y.
Hắn nhìn chằm chằm tay mình.
Bỗng nhiên hắn muốn chủ động liên hệ với Kỷ Hoằng Thừa, mạo hiểm đi tìm Lâu Việt trước thời hạn, lấy ân cứu mạng kia làm uy hiếp, trước hết phải giết một đường máu đi ra ngoài.
——
Mạnh Tiềm Sơn vội vã chạy vào cửa, phịch một tiếng quỳ rạp xuống trước giường Giang Tùy Chu.
Giang Tùy Chu bị hắn ta làm cho hết hồn.
Thật sự không thể trách y phân tâm, thật sự là biểu hiện của thái y kia làm y quá kinh ngạc.

Vốn y và Cố Trường Quân chỉ muốn tạm thời lừa gạt hắn ta, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ có hiệu quả tốt như vậy.
Thậm chí còn khiến người ta cảm thấy thời gian của y không còn nhiều?
Giang Tùy Chu rất muốn cười.
Chỉ thấy Mạnh Tiềm Sơn hai mắt rưng rưng quỳ trước mặt y, vừa mở miệng đã khóc lóc kể lể.
“Chủ tử!” Mặt hắn ta tràn đầy sự bi thương.
Giang Tùy Chu bị hắn ta làm cho hoảng sợ, trong lúc nhất thời có cảm giác như mình đã không phải một người sống, mà là một tấm bài vị đặt ở trên trường kỷ vậy.
“Nín lại đi.” Y nhíu mày.
Mạnh Tiềm Sơn luống cuống tay chân mà lau nước mắt, nhưng nước mắt này càng lau càng nhiều, căn bản không dừng được.
“Chủ tử, chắc chắn có thể tìm được một đại phu có thể trị khỏi cho ngài!” Hắn ta khóc ròng nói.

“Nếu ngài có chuyện gì không hay xảy ra, nô tài cũng không sống nữa, xuống dưới kia rồi, nô tài vẫn sẽ hầu hạ ngài……”
“Được rồi, được rồi.”

Giang Tùy Chu nghe hắn ta khóc đến đau cả đầu.
“Được, một hồi nữa ngươi đi ra ngoài, tìm người dán thông báo cho bản vương, lại phái nhiều người cùng ngựa đến các quận huyện xung quanh tìm đại phu cho ta.” Y phân phó nói.

“Phàm là y thuật cao siêu, có chút thanh danh cùng dã lộ tử, nhất định phải mang về.

Hiểu rõ chưa?”
Mạnh Tiềm Sơn liên tục gật đầu.
Giang Tùy Chu tiện tay tóm một cái khăn lụa, nhanh chóng ném lên mặt hắn ta.
“Hiểu rồi thì đi làm đi, đừng khóc tang ở trước mặt bản vương.” Y nói.
Mạnh Tiềm Sơn nức nở gật đầu, lau nước mắt chạy một mạch đi ra ngoài làm việc.
Giang Tùy Chu có chút buồn cười mà nhìn bóng dáng hắn ta.
Tuy nói bản thân mình “sắp chết” là giả, nhưng phản ứng lần này của Mạnh Tiềm Sơn…… còn khiến y cảm động nữa.
Y thu hồi ánh mắt, dư quang vừa lúc đụng phải Hoắc Vô Cữu.
Giang Tùy Chu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu cau mày, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía y.
Trong phòng không còn người khác, Giang Tùy Chu ngẩn người, rồi phụt cười một tiếng, cong môi cười nói: “Ngươi cũng cho rằng ta sẽ chết sao?”
Hoắc Vô Cữu nhíu mày, đánh giá y từ trên xuống dưới một phen.
Một lát sau, hắn chậm rãi nói: “Không cần để tâm quá mức.

Nghi nan tạp chứng(*) mà thái y trong kinh đã từng gặp đã ít lại càng ít, lời bọn họ nói, chỉ cần nghe cho có là được rồi.”
(*) Nghi nan tạp chứng: bệnh nan y.
Giang Tùy Chu sửng sốt, tựa hồ mới ý thức được, Hoắc Vô Cữu cho rằng y đã bị tức giận đến mức có chút thất thường rồi.
Y ngẩn người, đang muốn nói chuyện thì liền thấy Hoắc Vô Cữu đè xe lăn đi tới chỗ y, nhàn nhạt nói: “Chung quy vẫn có thể trị khỏi cho ngươi.”
Giang Tùy Chu nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Không biết có phải ảo giác của y hay không, y lại nghe được rõ ràng lời khẳng định từ miệng Hoắc Vô Cữu, như là đang cam đoan với y chuyện gì đó.
Hắn lúc này, rõ ràng chỉ là tù nhân thôi……
Giang Tùy Chu cũng không biết, trong thời gian cực ngắn này, Hoắc Vô Cữu đã tính toán như thế nào.
Trong lòng hắn đã an bài xong xuôi, đẩy tất cả từng bước trong kế hoạch lên trước thời hạn, khiến một con đường bằng phẳng an toàn, vững chắc, đổi thành một lối tắt mọc đầy chông gai.
Mà hết thảy những điều này, chỉ là để trốn thoát khỏi lồ ng chim trước thời hạn, để tất cả những tên khinh hắn nhục hắn, thù địch của hắn bước vào huyết bùn, chỉa kiếm về triều đình Nam Cảnh, thuận tiện…… Thuận tiện tìm khắp thiên hạ, tìm ra một người có thể cứu mạng Tĩnh Vương ngốc nghếch ốm yếu này.
…… Chỉ là thuận tiện mà thôi.
Giang Tùy Chu cũng không biết những điều này, chỉ không hiểu sao cảm giác được sự kiên định trong giọng nói hắn.
Y sững sờ một lát, tiếp đó chậm rãi mở miệng, nói ra lời khiến chính y cũng cảm thấy có chút vượt ranh giới.
“Đương nhiên ta sẽ khỏi.” Y nói.
“…… Ta cũng có thể chữa khỏi cho ngươi, ngươi tin không?”

——
Sau hôm đó, Giang Tùy Chu liền thanh thản bắt đầu dưỡng bệnh ở trong phủ.
Bộ dáng này của y quá mức thoải mái, chưa đầy hai ngày đã làm Hoắc Vô Cữu nhìn ra manh mối.

Bộ dáng này của y, rõ ràng không giống như người mắc bệnh nan y, ngược lại giống như một thợ săn đang canh giữ bên cái hố, thích ý mà chờ con mồi cắn câu vậy.
Mà y làm như vậy là vì cái gì?
Hoắc Vô Cữu vẫn nhớ tới câu nói mà hôm đó y nói với mình.
Y nói y sẽ chữa khỏi cho mình, y hỏi chính mình có tin hay không.
Không phải Hoắc Vô Cữu không đoán ra ý tứ trong đó, nhưng mà, từ trước đến nay gan hắn lớn, lại là lần đầu không dám suy đoán gì sâu xa.
Sao lại có người vì để tìm thầy trị bệnh cho hắn, mà tổn thương thân thể của mình?
Loại ý nghĩ này cứ như mấy con động vật nhảy nhót, đấu đá lung tung trong lòng hắn.

Hắn bị đụng cho hoảng hốt, chỉ đành phải vội vàng nhốt mấy vật nhỏ kia vào lồ ng sắt, tùy tiện tìm một góc nhét lại mà thôi.
Đây là lần đầu tiên từ lúc hắn chào đời tới nay, làm ra loại hành vi của kẻ hèn nhát thế này.
Tĩnh Vương phủ yên lặng tĩnh mịch, mà đã nhiều ngày nay, Lễ Bộ lại là một nơi mà mọi người đều cảm thấy bất an, binh hoang mã loạn.
Hình Bộ tra rõ Quý Du, lại chỉ tra được hắn ta tham ô, không tra ra hướng đi của bạc.

Vì thế, theo như thông lệ triều đình, mấy ngày nay, tất cả quan viên trên dưới Lễ Bộ từng tiếp xúc với công việc của Thiên Thu Yến, đều bị quan viên Hình Bộ tới cửa tra xét một phen.
Thân là người triều đình, hiếm khi có ai sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, huống chi án kiện lần này là bệ hạ tự mình tra, không ai dám có mảy may chậm trễ.
Những việc này vạ lây tới cá trong chậu, trong lòng ít nhiều cũng có chút tính toán nhỏ, trốn đông trốn tây khỏi việc bị thẩm tra, sợ bị tóm lấy nhược điểm.
Tĩnh Vương phủ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Một đường tra xét, cuối cùng cũng có quan viên tới cửa Tĩnh Vương phủ.
Ai trong triều cũng biết, hồi này thân thể Tĩnh Vương không tốt, vẫn luôn dưỡng bệnh ở trong phủ.

Cũng có tiếng gió thả ra, nói lần này Tĩnh Vương điện hạ bệnh cực nặng, nói không chừng sẽ tới độ muốn mạng.
Tất nhiên quan viên này cũng không dám đụng tới Tĩnh Vương xui xẻo, tới trong phủ y rồi thì dò hỏi theo thông lệ một phen, rồi cáo từ rời đi.
Suy cho cùng, Tĩnh Vương điện hạ không thiếu tiền, tham bạc làm cái gì? Cho dù có tham bốn năm ngàn lượng thì bệ hạ nhìn tình cảm huynh đệ, cũng tuyệt đối sẽ không trách tội y.
Quan viên này chỉ muốn đi lướt qua.
Nhưng không ngờ rằng, hôm đó hắn ta vừa rời khỏi An Ẩn Đường của Tĩnh Vương, đi ngang qua hoa viên Tĩnh Vương phủ thì liền nghe thấy ở góc kia có một thanh âm được đè thấp lại, mang theo vài phần cáu giận, truyền vào lỗ tai hắn ta.
“Chuyện này có thể trách ta sao? Còn không phải do Vương gia mua nhà bên ngoài, lại còn nuôi một người nữa? Không biết Vương gia lấy bạc ở chỗ nào, thế mà lại xây cho cin tiểu hồ ly quyến rũ kia cái “kim ốc” đâu!”
Bước chân quan viên Hình Bộ kia dừng lại, nhìn về hướng bên đó.
Chỉ thấy trong góc vườn, một vị công tử mặc hồng y xinh đẹp đang xoa eo, đứng ở góc tường, nhỏ giọng phát giận với thị nữ bên cạnh.