Chương 238: Nón xanh chính là tôi

Sự hiểu lâm lớn nhất trên thế giới có thể là tôi tự làm nón xanh cho chồng mình Tài hùng biện tuyệt vời như Võ Hạ Uyên giờ khắc này cũng nghẹn lời, cô phải tiếp lời như thế nào đây?

Lâm Diệu Thương thấy Võ Hạ Uyên không nói chuyện, cho rằng cô bị đả kích lớn, liền giả dối trấn an cô: “Bà chủ Lệ đừng quá đau lòng, mọi chuyện đều là lỗi của Võ Hạ Uyên! Chuyện này tôi đến nói với bà chủ Lệ, chỉ là không muốn bà không biết gì cả”

Võ Hạ Uyên điều chỉnh trạng thái, so với ảnh hậu còn lộ ra thêm vẻ mặt có phần khổ sở: “Vậy thì cảm ơn cô”

Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, nếu Lâm Diệu Thương còn ở lại bị người khác phát hiện thì cũng sẽ không ổn, vì vậy đứng dậy đưa danh thiếp cho Võ Hạ Uyên: “Nếu muốn biết mọi chuyện về Võ Hạ Uyên, xin hãy cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”

“Được, vất vả cho cô rồi”

Lâm Diệu Thương không khỏi thở dài, quả nhiên xứng danh là con nhà quyền thế, khí chất cùng sự nhẫn nại này làm sao có thể so sánh với Võ Hạ Uyên quê mùa, đê hèn kia, tổng giám đốc Lệ thật sự bị mù rồi.

Mãi đến khi bóng dáng Lâm Diệu Thương khuất hẳn ở cửa lớn, Võ Hạ Uyên mới sụp vai ném danh thiếp của mình vào thùng rác, không biết Lâm Diệu Thương làm sao phát hiện ra, mặc dù Lâm Diệu Thương ra chiêu này rất đúng, nhưng vận dụng lại không đúng chỗ.

Nếu cô ta cẩn thận hỏi về tên của “bà chủ Lệ”, cô ta sẽ nhanh tìm thấy một chút manh mối Nếu như có thể, Võ Hạ Uyên hy vọng có thể duy trì tình trạng hiện tại, tiếp tục làm người đại nhất phải để Khương Thi cùng Đỗ Minh Thông xuất đạo.

Diệp Vũ từ xa nhìn vẻ mặt thất thần của bà chủ Lệ, trong lòng chợt dâng lên một niềm vui sướng, như thể thấy một người phụ nữ cao quý như vậy thất vọng trong tình yêu là một điều vô cùng hạnh phúc.

Võ Hạ Uyên chỉ đang nghĩ xem, con đường mà Khương Thi nên đi sau này như thế nào.

Cũng may, sự nỗ lực hơn một tháng nay cũng không vô ích. Sau khi chương trình “Chuyến phiêu lưu mạo hiểm” trước đó được phát sóng, hình tượng của Khương Thi đã thay đổi rất nhiều, khí chất kiên cường như trúc xanh, đầu óc nhạy bén linh hoạt thể hiện được trọn vẹn sức sống thiếu niên. Vẫn thu hút được rất nhiều người hâm mộ, nhưng mà màn trình diễn trước đó của cậu ta quá kém, quá dễ dàng để ai đó tìm thấy tài liệu bôi đen cậu ta.

“Để bọn họ vạch trần” Võ Hạ Uyên động viên Khương Thi: “Nếu em làm sai, chúng ta sẽ thừa nhận, bọn họ càng vạch trần em, chứng tỏ em đang biểu hiện ưu tú. Chờ em thật sự đứng càng cao càng xa, sẽ không ai ăn đồ thừa xào lại”

Khương Thi cúp điện thoại, trong lòng yên tĩnh: “Dạ”

Dần dần, Khương Thi cũng tìm được hướng đi của riêng mình, cậu thích nhảy, giọng hát cũng khá tốt.

Võ Hạ Uyên tôn trọng sự lựa chọn của Khương Thị, ngay lập tức liên hệ với đoàn đội chuyên nghiệp Đỗ Minh Thông bớt chút thời gian hỏi Võ Hạ Uyên: “Chị ơi, công ty rộng rãi như vậy sao?

Chúng ta muốn làm gì thì làm”

“Em từng thấy công ty giải trí nào mà lại ném tiền cho một nghệ sĩ không có tiền đồ?”

‘Võ Hạ Uyên thì thào: “Số tiền mà chỉ cho.

Khương Thỉ trong khoảng thời gian này đều là của chị”.

“A?” Đỗ Minh Thông kinh ngạc: “Vậy bên kia đủ không chị? Nếu không đủ thì nói với em: Võ Hạ Uyên nói một câu vô cùng có khí thế địa chủ: “Nói thật, chị của em không thiếu tiền” Tuy nói rằng Trương Tấn Phong sẽ không giúp đỡ, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng của vợ vẫn như cũ, bên Thành Phát cũng có chia hoa hồng. Chỉ tiêu như thế nào là việc của Võ Hạ Uyên: “Đây là tận dụng tốt nguồn lực sẵn có trong tay”

Đỗ Minh Thông: ”…” Là anh ta sai rồi Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã bước sang năm mới, theo lệ thì đêm giao thừa vẫn phải về nhà tổ.

Không có hai chướng ngại vật là Phùng Ngọc Chỉ và Phùng Huy Hoàng nên Phong Thiên ngày càng phát triển, Trương Thiên Định có tài kinh doanh, lỗ hổng tài chính trước đây nhanh chóng được giải quyết, cả người cũng trưởng thành, vững vàng hơn không ít.

Gặp lại nhau trong ngôi nhà tổ, nội bộ của nhà họ Trương đã thay đổi rất nhiều, không còn Trương Tấn Phong, một số tài năng trẻ nổi lên cũng có chỗ để phô bày, nhưng cũng không bãng Trương Thiên Định chứ chưa nói đến có thể là đối thủ của Trương Tấn Phong.

Vừa bước vào cổng khu nhà tổ, Võ Hạ Uyên đã nhìn thấy nhiều gương mặt mới.

Ngôi nhà tổ vẫn sống động như thường, cứ như những cơn sóng gió ấy biến mất hắn trong cuộc vui này.

“Mẹ, đẹp, đẹp quá…” Đức Minh năm chặt tua rua của kết đồng tâm,Trương Tấn Phong thấy thế, trực tiếp lấy xuống một cái cho con.

Ông Trương đã đợi ở cửa, không giấu nổi sự phấn khích khi nhìn thấy bọn họ: “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm”

Đột nhiên sống mũi Võ Hạ Uyên cay cay, vì chuyện Phùng Ngọc Chỉ cô rất oán hận những người nhà họ Trương, sau khi Phùng Ngọc Chỉ vào tù, cô cố tình giảm liên lạc với nhà tổ, cũng ít khi để Trương Đức Minh trở về, cô biết rằng đôi lúc Trương Trúc Phương đã lén lút mang đứa bé về chơi với ông Trương, cô cũng ngầm nhắm mắt đồng ý. Không phải cô không thể tha thứ, nhưng khi nghĩ đến những gì năm xưa mà Phùng Ngọc Chỉ đã làm với Trương Tấn Phong, rồi nghĩ đến sự thiên vị của ông Trương, liền cảm thấy không thể chịu được.

Nhưng bây giờ nhìn lại, tóc Ông Phúc đã điểm hoa tiêu, dáng người lom khom, khí thế gia chủ nói một không hai của ông khi xưa đã không còn, còn điều gì không thể buông bỏ?

Ông Trương hỏi ngắn gọn về tình hình hiện tại của bọn họ, nghe giọng nói quen thuộc giống như mới mấy ngày không gặp, Võ Hạ Uyên biết rằng cha Lệ đang tỏ ra yếu thế, điều mà trước đây ông có thể cố chấp chuyện gì đó, giờ ông đã dần dần hiểu rỡ.

Trương Tấn Phong vẫn thờ ơ không nói nhưng sự lãnh lẽo giữa lông mày và mắt anh đã tan ra một chút.

‘Vào đêm giao thừa, Võ Hạ Uyên ôm Đức Minh ở trong sân xem pháo hoa, bầu trời đủ màu sắc đan xen, báo rằng một năm mới đã đến. Trương Tấn Phong từ phía sau ôm lấy bọn họ, Võ Hạ Uyên tự nhiên dựa sát vào.

Thiên Thần được nghỉ ba ngày mà “thời khắc bình minh” phát hành vào mùng hai tết, đây không phải là thời điểm tốt. Mọi người đều lười ra khỏi nhà, nhưng vẫn có những người hâm mộ trung thành của Đỗ Minh Thông đã mua vé xem phim, mà chính là bắt đầu từ đây “thời khắc bình minh” càn quét toàn bộ mạng xã hội!

Một số lượng lớn clip được đăng tải trên Facebook và các nền tảng khác, Đỗ Minh Thông chĩa súng về phía đối thủ, gương mặt lạnh lùng đã trở thành nam thần trong lòng.

của không biết bao nhiêu cô gái. Nhiều fan nam đã nhản tin nói rằng sắp bị khí thế của Đỗ Minh Thông bẻ cong rồi.

“Thời khắc bình minh” mới chiếu được nửa ngày mà doanh thu phòng vé đã vượt mốc 153 triệu đô la Mỹ, điều mà ngay cả đạo diễn Lý cũng không ngờ tới.

Và số liệu này vẫn đang tăng lên!

Đến ngày mùng ba tết, doanh thu phòng vé của “thời khắc bình minh” đã vượt quá 765 triệu đô la Mỹ ! Nó đã phá kỷ lục phòng vé bộ phim mới của Diệp Vĩ Thanh trong năm nay.

Bản thân của Đỗ Minh Thông bất ngờ, kỳ nghỉ ngắn ngủi của anh ta bị “chặt chém” thê thảm, rất nhiều thông báo cùng phỏng vấn xếp hàng chờ, thậm chí Võ Hạ Uyên cũng bận rộn với anh ta.

Lúc Võ Hạ Uyên dậy, Trương Tấn Phong còn đang ngủ, Đức Minh hai ngày nay đều bất ổn, đều là đi theo bọn họ, cô cúi đầu hôn lên khuôn mặt của một lớn một nhỏ một cái, liền vội vã rời đi.

Nhìn những người hâm mộ phong tỏa Thiên Thần không thất một lối đi, Võ Hạ Uyên một bên phấn khởi một bên thở dài một hơi, đây mới là mùng bốn Tết, những người này không ăn Tết sao?

Nhìn thấy Võ Hạ Uyên bước vào, Đỗ Minh Thông lộ ra vẻ đau lòng: “Chị Hạ Uyên, sáng nay mới năm giờ, em bị Trân Duy Hoà bắt qua đây”

“Bình thường.” Võ Hạ Uyên đặt tay lên vai Đỗ Minh Thông, mang theo vài phần trịnh trọng: “Chúc mừng Đỗ Minh Thông, từ nay về sau có thể bay cao lên rồi”

Đỗ Minh Thông vội vàng cúi đầu, hai mắt hơi đỏ bừng.

Doanh thu phòng vé của “thời khắc bình minh” đã đạt mức cao chưa từng có, bỏ qua các phim mới chiếu gần 800 con phố, các loại ca ngợi tràn ngập. Chính trong dịp trọng đại này, Võ Hạ Uyên đã đưa Đỗ Minh Thông lên giải Cánh Diều vàng.

Võ Hạ Uyên đã nhận được câu trả lời rõ ràng từ đạo diễn Lý, Đỗ Minh Thông có trong danh sách đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất! Đây là một khởi đầu rất tốt.