Chương 239: Ảnh đế

‘Vào ngày trao giải Cánh Diều vàng, Đỗ Minh Thông đã giành được giải tạo hình đẹp nhất trong lịch sử.

“Đến lúc đó, đừng căng thẳng quá, nếu như được thì tiếp tục cải thiện hơn, nếu không được thì tiếp tục cố gắng” Võ Hạ Uyên thấp giọng nói.

Đỗ Minh Thông cười nhìn nghiêng sang cô: “Chị Hạ Uyên, em nghĩ chị so với em còn căng thẳng hơn” Đỗ Minh Thông không nghĩ đánh một trận đã thành danh mà giành lấy giải ở giải thưởng Cánh Diều vàng, anh ta đã rất hài lòng với những gì mình đạt được trong nửa năm qua.

Khi Diệp Vĩ Thanh nhìn thấy đám người Đỗ Minh Thông, bọn họ gật đầu chào hỏi nhau, ánh mắt dừng một chút liền rơi vào trên người Võ Hạ Uyên, sau đó mỉm cười nhẹ một cái.

Đó không phải là người của anh, anh ta không thể nhớ được.

Khán phòng chật cứng người, khắp nơi có thể nhìn thấy nhiều ngôi sao khác nhau, hàng trước và hàng sau đều là những gương mặt quen thuộc, Võ Hạ Uyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đỗ Minh Thông cảm thấy rất an tâm.

Không thể nói Đỗ Minh Thông trưởng thành trong một sớm một chiều, mà thành tích của anh ta cũng phù hợp với sự trưởng thành của anh ta.

Ban đầu là mấy giải thưởng nho nhỏ, sau đó là đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, dù sao lúc trước Võ Hạ Uyên có một chút tâm lý chiến tích, cũng không nhịn được nín thở, người dẫn chương trình đọc từng chữ một, trực tiếp khiến vài người bật cười.

Ti tiếp theo. vị này rất ghê gớm. Gần đây, anh ấy rất nổi tiếng” Người dẫn chương trình đổi giọng nói lớn: “Đỗ Minh Thông!”

Nhiều người nhìn đến bên đây, Đỗ Minh Thông hít sâu một hơi, cảm thấy rất xứng đáng, nếu có đề cử cũng xứng đáng, năm sau sẽ làm việc chăm chỉ hơn.

“Chờ đã” Võ Hạ Uyên thì thào nói: “Nếu là diễn viên xuất sắc nhất thì sao?”

Võ Hạ Uyên không nói thì không sao, nhưng khi cô nói về mong muốn mà Đỗ Minh Thông vừa vặn kìm nén được, hi vọng lại trỗi dậy, có được không?

Tiếp theo, nam diễn viên chính xuất sắc nhất được công bố, người dẫn chương trình đã thực hiện mười tám khúc cua quanh núi và cuối cùng thốt lên hai chữ thật to và lớn: “Diệp Lan!”

Có tiếng võ tay, trên mặt mọi người đều là biểu cảm “biết rồi” Diệp Vĩ Thanh hành động rất kín kẽ, doanh thu phòng vé của bộ phim mới cũng khách quan, hơn nữa anh là ảnh đế nên chọn “nam diễn viên chính xuất sắc nhất”

Đỗ Minh Thông lại thở ra như đi tàu lượn siêu tốc.

Cuối cùng là giải nhất rất được mong đợi của nam diễn viên: ảnh đế.

Võ Hạ Uyên lúc trước rất bình tĩnh, cho tới giờ phút này cô đột nhiên nắm lấy cánh tay của Đỗ Minh Thông, tâm tư Đỗ Minh Thông động đậy, không phải chứ? Chị Hạ Uyên vẫn đang suy nghĩ về cái này?

Trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện một đoạn cầu, đội trưởng mặc quân phục cảnh sát đang liều mạng lần cuối, chiến đấu cùng với bọn tội phạm.

Vở kịch diễn ra vô cùng mượt mà, từng chuyển động của ánh mắt anh đều toát lên khí chất chết chóc, cho dù đạn bản xối xả xung quanh anh vẫn không lùi bước, trong cuộc đối đầu cuối cùng, đội trưởng đã nói câu kinh điển: “Anh không biết sao? Công lý có thể đến muộn, nhưng nó sẽ không bao giờ vắng mặt” Một tiếng súng vang lên, màn hình chuyển sang màu đen.

Đỗ Minh Thông cảm thấy máu đông lại, thật lâu sau mới chậm rãi chảy ra, nhanh chóng thở hổn hển hai hơi, nhìn chăm chăm màn hình lớn “Có thể thấy, đoạn này thực sự quá tuyệt vời, xuyên suốt “thời khắc bình minh” còn có rất nhiều đoạn cầu kinh điển khác như vậy.

Giải Ảnh đế lần này không chỉ do nhà làm phim, ban giám khảo quyết định mà chúng ta còn thông qua bầu cử của cư dân mạng, đề cử này thật sự là vô tiền khoáng hậu” Người dẫn chương trình lại tiếp tục tốc độ nói bình thường, từng chữ từng chữ đều tràn ngập sự ngưỡng mộ và tán thưởng: “Không sail này người giành được vòng nguyệt quế của giải Ảnh đế, chính là diễn viên trẻ: Đỗ Minh Thông III”

Hội trường im lặng trong hai giây, và sau đó là một làn sóng võ tay như thủy triều vọt tới.

Đỗ Minh Thông ngây người tại chỗ, sau đó †ầm mắt bỗng nhiên mờ mịt.

“Đứng lên” Giọng Võ Hạ Uyên vang lên bên tai: “Đỗ Minh Thông, đứng lên, lên sân khấu, lấy vinh dự thuộc về mìn| Đỗ Minh Thông hít sâu một hơi, một tay để trước bụng, rất lịch lãm như thân sĩ đứng lên.

‘Võ Hạ Uyên tim cũng đang trào dâng, Ảnh đế nha… họ đã làm được!

Đỗ Minh Thông cảm thấy chiếc cúp nặng ngàn cân. Chị Hạ Uyên đã chúc phúc, từ nay về sau, bay lên rất nhanh.

Đỗ Minh Thông phát biểu nhận giải, từng lời nói là thật tâm trong lòng, cuối cùng trên mặt nở nụ cười hạnh phúc nhìn về phía khán giả: “Tôi rất cảm kích người đại diện của mình.

Thật sự là ban đầu chúng tôi không có tài nguyên, người đại diện đã rất nỗ lực, cô ấy với tôi rằng chỉ cần tôi có thực lực, cô ấy sẽ vì tôi mở đường, mà đoạn đường này đối với chúng tôi chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng đối với tôi nó rất quý giá. Tôi thực sự, thật sự rất cảm ơn cô ấy”

Máy quay lia tới Võ Hạ Uyên, đôi mắt có chút quyến rũ của cô ấy mang theo nụ cười chân thành, không chỉ có Đỗ Minh Thông mà hôm nay người đại diện cũng nổi như cồn.

Tiệc trao giải kết thúc, mọi người về phòng phía sau tham gia yến tiệc, lần này là Đỗ Minh Thông mang theo Võ Hạ Uyên, trong nhất thời danh tiếng không ít.

Vài ngày sau sẽ có giải thưởng của người trong nghề, đạo diễn xuất sắc nhất, biên đạo.

xuất sắc, người đại diện… độ nổi tiếng chắc chắn không thể so sánh với tối nay, nhưng Đỗ Minh Thông biết Võ Hạ Uyên có tên trong danh sách là được.

Không chỉ đạo diễn Lý mà cả đạo diễn Phùng Lâm, hai ngọn thái sơn ở phía nam và phía bắc đều rất tự hào về nam diễn viên đã một tay mình nâng đỡ.

“Hôm nay chúc mừng Đỗ Minh Thông, hai ngày nữa chúc mừng Võ Hạ Uyên” Đạo diễn Lý cười nói “Nào có, nào có.” Võ Hạ Uyên không quá coi trọng những hư danh này, cô chỉ đơn giản vui mừng vì lời hứa với Đỗ Minh Thông đã được thực hiện.

“Tôi nhớ là…” Một giọng nói đột ngột vang lên: “Những người có nhân phẩm rác rưởi sẽ bị loại, đúng không?”

Mọi người dõi theo âm thanh và phát hiện ra là Lưu Nguyên Cường đang dựa vào bàn nói.

Võ Hạ Uyên cau mày: “Ý của anh là?”

“Ý trên mặt chữ” Lưu Nguyên Cường nói rồi liếc mắt nhìn Võ Hạ Uyên, trong lòng thực sự có thù địch, tối nay trước mặt vạn người, anh ta sẽ tiêu diệt Võ Hạ Uyên, để cho cô chịu khuất nhục lạnh lẽo như trời tuyết!

Cái gì mà người đại diện xuất sắc, Võ Hạ Uyên mới xuất hiện có nửa năm, cô ta có đủ khả năng gánh được danh tiếng này sao?

“Cô Hạ Uyên, tạm thời không bàn đến Đỗ Minh Thông, cô lấy tài nguyên như thế nào cho Đỗ Minh Thông, còn cần tôi nói sao?” Lưu Nguyên Cường có tâm tư riêng, khi anh ta nói lời này, rất nhiều người đều lén lút nhìn đến đây, xung quanh yên tĩnh hơn nhiều ‘Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Ồ? Làm sao giành lấy? Hay là anh Nguyên Cường nhắc lại giúp tôi đi?”

Lưu Nguyên Cường nham hiểm nở nụ cười, hừ, cô còn giả vời “Tôi không thể đoán ra được, với điều kiện của cô Hạ Uyên đây, sao lại có nhiều đại gia bao nuôi cô như vậy?” Anh ta lấy trong túi ra một chiếc điều khiển từ xa, chỉ vào màn hình lớn trên tường. Bấm, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện một bức ảnh, đó là một bãi đậu xe dưới tầng hầm với ánh đèn hơi mờ, cho thấy một nam một nữ đang ôm nhau, hình ảnh rất rõ ràng, người phụ nữ là Võ Hạ Uyên và người đàn ông là…

“Đây không phải là tổng giám đốc của Thành Phát sao?” Có người thốt lên.

Người đàn ông này là Võ Đức Duy.

Lưu Nguyên Cường cười đắc thẳng và liếc nhìn Lâm Diệu Thương, người đang đứng trong đám đông. Lâm Diệu Thương đã lấy bức ảnh này từ một tay săn ảnh. Người đàn ông này vốn định chụp Đỗ Minh Thông, nhưng không ngờ lại chụp được bức ảnh bê bối của nhà họ Võ. Cứ giữ trong tay mà không dám đăng, vì sợ xúc phạm mọi người.

Lưu Nguyên Cường cũng không sợ, Võ Đức Duy cùng Trương Tấn Phong đang cùng bao nuôi một nữ nhân, đến lúc đó cho hai người này biết Võ Hạ Uyên không thủy chung, không có anh ta, Võ Hạ Uyên cũng sẽ chết không chỗ chôn!

“Dám hỏi cô Hạ Uyên, là cô sao?” Lưu Nguyên Cường chế nhạo.

Võ Hạ Uyên yên lặng nhìn Lưu Nguyên Cường, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Là tôi”