“AI” Nghe vậy, Triệu Uyển Đình giật mình, không nhịn được nhìn Diệp Lâm một cái, thầm nghĩ: đúng là giống như suy đoán của Diệp tiên sinh! May mà còn có Diệp tiên sinh!

Có đáp án từ máy dò sinh mệnh, Triệu Uyển Đình càng thêm tin tưởng Diệp Lâm.

“Có điều cũng không cần phải bi quan” Triệu Hi Dao lạc quan cười nói: “Chị định dẫn ông nội đi nước ngoài tìm thầy trị bệnh. Ở đó có bác sĩ giỏi nhất và thiết bị tốt nhất, có khi sẽ sáng tạo kỳ tích.”

“Hơn nữa, thầy hướng dẫn của chị cũng đã đồng ý là sẽ giúp đỡ tìm đội ngũ chuyên gia giỏi nhất”

Peter gật đầu nói: “Tôi có khá nhiều bạn học trở thành chuyên gia trong lĩnh vực y học. Tôi sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ.”

Nghe vậy, Triệu Uyển Đình cũng có ý định muốn đi, rốt cuộc thì y học phương Tây vẫn tiến bộ hơn một chút.


Nếu không có Diệp Lâm thì cô chắc chắn sẽ cùng ông nội đi một chuyến thử vận may.

“Không cần đi nữa” Triệu Uyển Đình cười chỉ Diệp Lâm: “Suýt chút nữa quên giới thiệu với chị. Đây là Diệp thần y, mấy ngày hôm trước anh ấy đã cứu ông nội một mạng.”

“Hôm nay anh ấy còn mang theo thần dược kéo dài tuổi thọ, ít nhất có thể khiến cho ông nội sống thêm mười năm”

Vừa nghe vậy, Triệu Hi Dao và thầy hướng dẫn Peter đều nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và không tin tưởng.

Triệu Uyển Đình khách sáo với vị khách do chị họ dẫn đến. Còn Triệu Hi Dao thì lại có vẻ lạnh nhạt, thậm chí là có chút xa lánh vị khách do em họ dẫn đến.

“Anh là Diệp Lâm hả?” Triệu Hi Dao mặt mày lạnh nhạt: “Tôi đã nghe ông nội nói chuyện của anh rồi.”

“Tôi không cho răng anh có thể cứu mạng ông nội tôi.” “Nếu anh không có tài học thật sự thì tốt nhất là hãy ngoan ngoãn thừa nhận đi.

Bởi vì tôi học y, và thầy hướng dẫn của tôi lại là chuyên gia y học. Đừng để bọn tôi vạch trần anh!”

Nghe vậy, Triệu Uyển Đình vội vàng ngăn lại: “Chị Hi Dao, chị đừng nói bậy! Diệp tiên sinh thật sự rất lợi hại! Anh ấy không phải kẻ lừa đảo!” “Đúng vậy!" Lúc này, ngay cả ông cụ Triệu cũng đứng về phía Diệp Lâm: “Nếu không có Diệp tiên sinh thì chắc ông đã không còn sống nữa rồi.”

Dù vậy, Triệu Hi Dao vẫn cứ còn nghi ngờ về đoạn miêu tả được cứu sống kia: “Ông nội, mọi người không hiểu y học, đừng để anh ta lừa gạt. Có lẽ lúc ấy anh ta chỉ là vừa lúc cứu tỉnh ông thôi.”


Thấy đối phương cứ dùng thân phận học y bày ra vẻ hơn người, dường như trong mắt bọn họ cứ không phải Tây y thì đều là kẻ lừa đảo.

Vậy nên Diệp Lâm cũng có chút tức giận, lên tiếng: “Các người đều hiểu y học, thậm chí sắp lấy được giải Nobel, vậy các người có cách cứu ông cụ Triệu không? Kể cả khi chỉ làm ông ấy sống thêm một hai năm nữa?”

Diệp Lâm vừa dứt lời, Triệu Hi Dao và Peter đều nghẹn họng.

Lần này bọn họ tới đây, chỉ có thể dùng máy dò sinh mệnh kiểm tra xem ông cụ có thể sống được bao lâu, chứ không có bản lĩnh kéo dài mạng sống cho ông cụ.

“Chính vì bọn tôi thật sự hiểu y học, nên mới tôn sùng lý tính của khoa học” Triệu Hi Dao không phục nói: “Sinh lão bệnh tử vốn là pháp tắc tự nhiên, không ai có thể thay đổi”

“Ai nói không thể?” Diệp Lâm hờ hững nói: “Chuyện mà các người không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được.”


“Tôi làm được!"

Lúc này, Triệu Uyển Đình cũng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, lần này Diệp tiên sinh có mang theo thần dược kéo dài tuổi thọ đến đây. Chị Hi Dao, chờ lát nữa là chị sẽ biết.”

“Kéo dài tuổi thọ hả?” Triệu Hi Dao tỏ vẻ khinh thường, đồng thời càng thêm chắc rằng Diệp Lâm là kẻ lừa đảo: “Nếu trên đời thật sự có loại thần dược này thì giải thưởng Nobel năm nay trao cho anh ta luôn cũng được!”

Peter cũng cười nói: “Người anh em, có thể lấy thần dược của anh ra cho chúng †ôi kiểm tra thử xem không?”

“Máy dò sinh mệnh do đội ngũ chúng tôi phát minh ra, không chỉ có thể kiểm tra cơ thể người, mà còn có thể kiểm tra các loại dược vật.”

Triệu Hi Dao cũng nói: “Đúng vậy, nếu thần dược của anh có thể dùng được thì cứ lấy ra cho chúng tôi xem, để máy móc báo ra đáp án!”