Thật ra đa số người ở đây đều nghi ngờ về cái thứ gọi là thần dược do Diệp Lâm mang đến.

Đến khi nghe Peter nói máy dò sinh mệnh của ông ta có thể kiểm tra dược phẩm, mọi người nhà họ Triệu đều tỉnh táo hẳn lên, cho rằng dùng máy móc kiểm tra dược liệu là bảo đảm nhất.

“Đã có sẵn máy móc tốt được vận chuyển từ nước ngoài về rồi, vậy thì thử kiểm tra đi” Cha của Triệu Hi Dao là Triệu Thiên Thông lên tiếng phụ họa: “Diệp thần y, cậu thấy sao?”

Triệu Thiên Thông vốn dĩ mang lòng nghi ngờ Diệp Lâm. Hôm nay vừa lúc mượn cớ có máy móc do con gái mang về, đi thử thật giả của đối phương.

Còn hai cha con Triệu Bình Minh và Triệu Uyển Đình thì lại hơi do dự. Nếu thật sự kiểm tra dược liệu thì có vẻ không tin tưởng Diệp Lâm.

“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Ông cụ Triệu cười sang sảng: “Diệp thần y, lấy dược liệu do cậu chuẩn bị ra đi, không cần kiểm tra, tôi tin tưởng cậu.”

Dù người khác nói thế nào thì ông cụ Triệu cũng khá là tin tưởng Diệp Lâm.

Rốt cuộc thì cậu ta chính là người mà Lưu thần y Lưu Nhất Đao khâm phục và muốn nhận làm thầy, sao có thể là kẻ lừa đảo cơ chứ?


Hơn nữa, mình chỉ còn sống được hơn hai mươi ngày, dù có là thuốc độc thì cũng không sao.

“Hừi” Triệu Hi Dao lại khiêu khích: “Anh không dám lấy dược liệu ra kiểm tra, chứng tỏ trong lòng anh có quỷ! Chân lý càng chứng minh càng rõ ràng, anh rốt cuộc đang sợ cái gì?”

Peter tiếp tục nói: “Không tốn nhiều thời gian, cũng sẽ không làm hư diệu hiệu, cái máy kia chỉ phân tích thành phần dược liệu thôi.”

Đối mặt với thái độ hùng hổ của hai người họ, Diệp Lâm có vẻ ung dung bình tĩnh: “Tôi sợ cái gì hả?” p

“Các người muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra đi

“Có điều...” Diệp Lâm nhìn cái máy kia: “Tôi cho rằng cái máy của các người không thể kiểm tra ra được dược liệu của tôi.”

Máy móc cũng chỉ là máy móc mà thôi.


“Ha ha!” Peter ngạo nghễ nói: “Chúng tôi đã đưa hết tất cả dược phẩm có trên đời này vào trong máy móc. Không thể nào có tình huống không kiểm tra ra được.”

Diệp Lâm không nói gì thêm nữa, dứt khoát lấy ra một góc nhỏ linh chỉ nghìn năm.

“Đây là cái gì vậy?” Thấy vậy, Triệu Hi Dao nhíu mày nói: “Đây là thần dược mà anh nói đó hả?”

Không chỉ có Triệu Hi Dao nghi ngờ, mà ngay cả Triệu Uyển Đình cũng hơi thất vọng.

Bởi vì cái thứ kia không hề giống với thần dược trong tưởng tượng của cô.

“Ha ha...” Triệu Thiên Thông bật cười thành tiếng.

Nói cái thứ bình thường kia là thứ có thể giúp ông cụ sống thêm mười năm, thì ngay cả tác dụng là an ủi tâm lý cũng sẽ không có.

Muốn làm thuốc giả thì cũng phải làm cho có tâm một chút chứ!

“Đây là linh chỉ nghìn năm!” Diệp Lâm không nói nhiều, đưa góc linh chỉ qua: “Lấy đi kiểm tra thử xem, xem có ra kết quả hay không!”

Peter nghe vậy thì thầm nói cái thứ nhỏ xíu này cũng dám nói là nghìn năm nữa hả?