Ông già lẩm bẩm lặp lại cái tên xa lạ, rồi chợt giật mình.

“Hóa ra cậu chính là Diệp Côn Luân?”

Tình cờ thay, Diệp Lâm cũng dùng cái tên Diệp Côn Luân ở Lê Viên. "ồ? Ông có biết tên tôi sao?" Diệp Lâm giật mình.

Không có nhiều người biết cái tên này của anh.

Lúc này, Diệp Lâm đã mơ hồ đoán được lai lịch của đối phương.

“Cậu tham dự cuộc đấu giá ở Lê Viên mà không trả một xu nào, ngược lại còn lấy đi rất nhiều bảo vật.”

"Cậu nên cho chúng tôi một lời giải thích cho chuyện này chứ?" Ông già lạnh lùng mỉm cười, không ngờ chuyến đi này lại trùng hợp như vậy. Đúng là xa tận trân trời gần ngay trước mắt, không ngờ lại gặp được Diệp Côn Luân thần bí ở đây?


Vốn dĩ, mục tiêu trong chuyến đi lần này của Thiên Phạt không chỉ có Kim Lũ Y mà còn có cả Diệp Côn Luân.

Tuy nhiên, họ hầu như không có thông tin gì về Diệp Côn Luân, vì dù sao thì đó cũng chỉ là một bút danh mà thôi.

Vì vậy, khi đến Yến Kinh, tổ chức Thiên Phạt vừa phải ra tay với Kim Lũ Y, vừa phải âm thầm điều tra về Diệp Côn Luân.

"Vậy ra cậu chính là Diệp Côn Luân?” "Chúng tôi khổ sở tìm kiếm mãi, hóa ra lại trốn ở chỗ này!" "Xem ra chuyến đi lần này lại có thu hoạch ngoài ý muốn rồi!"

Các sát thủ áo đen đột nhiên trở nên phấn khích, định dùng kế đánh nhanh thăng nhanh để giải quyết mục tiêu này.

"Các người là người của chợ đen?" Diệp Lâm hiểu ra.

“Đúng vậy!" Ông già lạnh lùng nói: “Nếu cậu không cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện ở Lê Viên thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”

"Đúng vậy, tôi đã lấy đồ ở đó, vậy thì sao?" Diệp Lâm thẳng thắn thừa nhận, không hề cố gắng trốn tránh: “Hơn nữa, những thứ ở chợ đen của các người đều là đồ bẩn nên việc tôi lấy chúng cũng đâu có phạm pháp, đúng chứ?”

Ông già nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Không ngờ lại có người dám trộm bảo vật ở chợ đen mà còn dám hiên ngang như vậy?

Đúng là không biết sống chết! "Lấy đồ của chợ đen đúng là không phạm pháp, nhưng sẽ mất mạng đấy!"

"Và nhiệm vụ của Thiên Phạt chúng tôi là xử lý những kẻ điên rồ không biết trời đất như cậu!"


Vừa nói, ông già vừa ra lệnh: “Làm đi!”

Còn chưa nói xong, đám người áo đen đã lập tức xông lên, bọn họ đều muốn lấy đầu Diệp Lâm trước để được nhận thưởng.

"Anh Diệp, cẩn thận!" Thấy bảy tám người vây quanh Diệp Lâm, Trần Thơ Nhã không khỏi lo lắng cho anh.

Dù sao đối phương có rất nhiều người, nhưng Diệp Lâm chỉ có một mình.

Ngay cả Trần Thơ Nhã cũng có thể thấy rằng những người này mạnh hơn rất nhiều so với nhóm xã hội đen đã bắt nạt cô lần trước.

Nhưng giây tiếp theo, con dao găm trên tay nhóm người còn chưa kịp giơ lên thì đã đồng loạt rơi xuống.

Từng người một ôm lấy cổ mình và lần lượt ngã xuống đất.

Trong tay Diệp Lâm, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao găm sáng loáng, khi dính máu lại càng thêm chói mắt.

“Mạnh quát" Lúc này, ông già cũng bị choáng váng trước thân thủ nhanh nhẹn của Diệp Lâm.


Anh ra tay trong im lặng, giống như thần chết đột ngột xuất hiện, khiến người ta khó có thể đề phòng!

“Cậu... Cậu cũng là sát thủ?"

Ông già nhìn con dao găm trong tay Diệp Lâm và chiêu thức cắt cổ nhanh như chớp kia.

Hiển nhiên chỉ có sát thủ hàng đầu mới làm được.

"Cũng gần như vậy... Dù sao thì Cửu sư phụ của Diệp Lâm cũng là sát thủ hàng đầu thế giới, anh đã học được các loại kỹ thuật ám sát từ ông ấy.

Nếu không phải muốn cho con dao găm mà sư phụ đưa ăn thì Diệp Lâm thậm chí còn không cần xuất hiện đã có thể giết chết tất cả trong nháy mắt rồi.

"Xem ra hôm nay đã gặp phải đồng nghiệp rồi nhỉ?" Thay vì tức giận, ông già lại mỉm cười, dần lấy lại tinh thần và ý chí chiến đấu, chậm rãi cởi áo choàng ra: “Vậy hãy để tôi học hỏi kỹ thuật ám sát của cậu nào!"