Ông ta thuộc top 100 sát thủ hàng đầu thế giới.

Từ khi gia nhập Thiên Phạt của chợ đen, dẫn đầu một tiểu đội, chấp hành đủ loại nhiệm vụ, chưa từng thất bại lần nào.

Càng chưa từng có chuyện gần như bị diệt toàn quân, chỉ còn lại một mình ông †a còn sống, giống như ngày hôm nay.

Ông ta vốn cho rằng chỉ có lúc đối phó với Kim Lũ Y là sẽ hơi phiền phức.

Rốt cuộc thì đối phương chính là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có danh là nữ võ thần trong quân, thực lực mạnh mẽ, không thể khinh thường.

Ông ta tự nhận rằng mình kinh nghiệm phong phú, chỉ cần tìm được cơ hội là có thể giết chết đối phương.

Nào ngờ giữa chừng gặp được Diệp Côn Lôn, và Diệp Côn Lôn cũng rất khó giải quyết.

“Rất ít người có thể khiến tao dùng con dao găm này...”

Ông ta từ từ lấy ra con dao găm của mình.

Một thước ba tấc, giống như nhũ băng.

Ông ta vuốt ve dao găm, nhẹ nhàng như là đối xử với người yêu của mình. Đối với sát thủ mà nói, dao găm chính là tín ngưỡng của bọn họ.


“Tao vốn định chuẩn bị chiêu này cho Kim Lũ Y!”

“Bây giờ dùng mày để luyện tập trước đi!”

Vì đối phó với Kim Lũ Y, ông ta thậm chí còn mô phỏng một bộ ám sát để đảm bảo không xảy ra sơ sót.

Bởi vì đối với kẻ mạnh như Kim Lũ Y, nếu không thể đảm bảo giết chết trong một chiêu, thì ngay sau đó sẽ phải đối mặt với thế tấn công đáng sợ như núi lở sóng thần, dù là sát thủ hàng đầu thì cũng sẽ không chịu nổi.

Còn chưa dứt lời, ông ta đã chợt ra tay.

Chỉ trong chớp mắt, ông ta thế mà lại vọt ra tới phía sau Diệp Lâm.

Cùng lúc đó, Diệp Lâm cũng nhích người.

Nếu đối phương muốn so bí thuật ám sát với mình, thì Diệp Lâm cũng không do dự, dùng dao găm trong tay đánh trả.

Nhoáng qua một cái, hai người dường như trao đổi vị trí cho nhau, cơ thể chợt lóe, vọt tới vị trí của đối phương.

Không ai có thể thấy rõ, khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, đã ra tay hơn mười chiêu.


Chiêu chiêu mất mạng! Dao găm của Diệp Lâm cắt trúng cổ họng, bụng và trái tim của đối phương. Và dao găm của ông cụ, cũng cắt trúng trái tim và hai bên sườn của Diệp Lâm.

“Nhanh quá đi!"

Khoảnh khắc chạm đất, ngay cả ông cụ cũng không nhịn được cảm thán rằng tốc độ của tên kia thế mà lại không hề kém với mình, thậm chí còn ra chiêu trước mình.

Quần áo trên người ông ta, nhất là phần bụng và trái tim, đều bị cắt trúng.

Nếu là đấu tay đôi bình thường thì ông ta đã thua rồi.

Nhưng mà...

“Năng lực ám sát của mày đã đạt đẳng cấp thế giới. Tiếc là... hôm nay mày gặp được taol”

Ông ta từ từ quay người lại, tuy rằng quần áo bị dao găm cắt rách, nhưng làn da lại không có một vết thương nào.

Ông ta cười nhe răng, để lộ vẻ mặt hài hước: “Bởi vì tao còn là một tông sư luyện thể!”

Công phu luyện thể của ông ta đã lên đến Hóa Cảnh, cực kì cứng rắn. Vũ khí bình thường không thể nào gây tổn thương cho ông ta được. Đây mới là át chủ bài lớn nhất của ông ta.

Cho dù ám sát thất bại thì cũng có thể an toàn rút lui.

“Ha ha, sao rồi, có phải mày đang hối hận lắm không?” Ông ta nhìn nhìn Diệp Lâm, cho rằng Diệp Lâm chỉ có một đường chết.

Rốt cuộc thì trúng ba chiêu ở trái tim và hai bên sườn cũng đủ để mất mạng.

“Anh Diệp...” Trần Thi Nhã thấy ông cụ không hề hấn gì thì cảm thấy trầm trọng, thầm nghĩ: không xong rồi, chẳng lẽ anh Diệp thua thật sao?