Con người Nam Cung Cảnh cũng tương đối thú vị, khuôn mặt tươi cười của hắn khiến người ta có cảm giác hắn thật gợi đòn, nhưng trong mắt cô thì thật đáng yêu.

Đường Tiểu Nhu phải cảm ơn hắn khi hắn xuất hiện đúng lúc như vậy, để cô không bị trễ lịch sinh hoạt.
Hai người lên xe phóng vụt đi, vì tránh gây sự chú ý không cần thiết, Đường Tiểu Nhu bảo Nam Cung Cảnh đưa cô đến ngã tư cách trường mấy trăm mét để cô đi bộ.

Người nào đó vô cùng tiếc nuối nói với cô:
“Sao không để em đưa đến trường luôn chứ?”
“Để làm gì?” Đường Tiểu Nhu biết thừa còn cố ý hỏi, nhóc con này muốn cho người ta biết hắn rất thân với cô đây mà.
Nam Cung Cảnh định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, trên khuôn mặt thiếu niên thoáng hiện nét rối rắm, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi cô:
“Cuối tuần sau chị có thời gian chưa?”
“Không có.”
Thay vì cho hắn cơ hội, Đường Tiểu Nhu lại thẳng thừng từ chối và mỉm cười chào tạm biệt hắn:
“Cảm ơn vì cậu đã đưa tôi đến đây.”
Hai người họ đứng bên đường nói chuyện, nam thanh nữ tú, cả đôi đều cao nổi bật, cộng thêm mái tóc đỏ của Nam Cung Cảnh và chiếc ducati màu đen đắt tiền, sinh viên đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu nhìn.

Nam Cung Cảnh thì hưởng thụ ánh mắt ấy, còn Đường Tiểu Nhu bình tĩnh sải bước, làm như không thấy.

Nam Cung Cảnh ở phía sau nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Đường Tiểu Nhu, không biết lấy đâu ra dũng khí mà hô lên:
“Buổi chiều em đến đón chị được không?”
Người ở phía trước hơi dừng chân, quay lại nhìn hắn rồi giơ năm ngón tay lên.

Nam Cung Cảnh hơi ngẩn ra, không hiểu ẩn ý phía sau động tác kia là gì.

Mãi đến khi Đường Tiểu Nhu đi rồi, hắn mới ồ lên một tiếng:
“Là năm giờ sao? Vậy là Tiểu Nhu đồng ý để mình đưa về?”
Nam Cung Cảnh đứng bên đường cười tủm tỉm như một tên thần kinh, hắn thiếu điều nhảy cẫng lên, làm người khác phải đưa mắt liếc nhìn.

Hắn siết chặt nắm đấm rồi đấm vào không khí một cái, hô hào:
“Tuyệt!”
Công sức ngày đêm miệt mài túc trực bên cạnh Đường Tiểu Nhu cuối cùng cũng có chút xíu kết quả, con đường phía trước luôn đầy chông gai không có chỗ đặt chân, nhưng hôm nay rốt cuộc đã trông thấy hy vọng.
Trong lòng Đường Tiểu Nhu thật ra cũng có chút cảm động, bởi vì Nam Cung Cảnh thật sự rất chân thành, kiên trì theo đuổi cô.

Rất nhiều người cũng mạnh miệng, đòi tán tỉnh cô nhưng khi bị cô lạnh nhạt thì ngày hôm sau đã biến mất.

Chuyện bỏ cuộc rất bình thường, nhưng việc khiến cô thất vọng nhất là nhiều người mắng cô giả vờ thanh cao, hoặc cho rằng cô không xứng để làm giá trước họ…
Về phần Châu Kha, hắn chắc là trường hợp đặc biệt.

Bọn họ trước giờ đều có mối quan hệ khá tốt, cho nên anh ta không tiện tỏ rõ thái độ yêu thích với cô, cô cũng chỉ xem anh ta như bạn bè bình thường.

Nếu không có vụ việc hôm qua, cô nghĩ mình sẽ quý trọng anh ta lắm.
Đường Tiểu Nhu đến trường như thường ngày, thỉnh thoảng nghỉ ngơi, cô lại lôi điện thoại ra trả lời tin nhắn của Nam Cung Cảnh.

Hắn nói năm giờ sẽ chờ cô ở chỗ sáng nay, cô cũng ừm một tiếng, môi cong lên khi trông thấy hắn nhắn tới:
“Thật ra em muốn mời chị đi xem phim…”
Vậy nên hắn luôn hỏi cô cuối tuần có thời gian không à? Hắn bình thường cũng khá manh động, rồi lại nhút nhát ở một mặt nào đó, làm cho cô bất giác thấy hắn dễ thương.
Nam Cung Cảnh tiếp tục miệt mài:
“Em biết chị không thích người nhỏ tuổi hơn, nhưng em sẽ thay đổi điều đó.”

“Ồ? Cậu lấy đâu ra tự tin?”
Đường Tiểu Nhu ngồi trước sân vận động, gió nhẹ thổi qua cuốn những lọn tóc dài bay lên, cô cúi đầu nhìn điện thoại, liên tục nở nụ cười.

Giờ khắc này, trên người cô xuất hiện cảm giác mềm mại và dịu dàng khác hẳn ngày thường.
Bạn học ở bên cạnh cười trêu:
"Này, chẳng lẽ Tiểu Nhu của chúng ta biết yêu rồi à?”
“Không phải.” Đường Tiểu Nhu vội ngẩng đầu lên, trên mặt nóng bừng.
Trông cô như vậy, phủ định cũng chẳng ai tin.
Đường Tiểu Nhu biết cô chưa yêu, đây chỉ là cảm giác hào hứng khi tiếp xúc với một người thú vị mà thôi.
Sinh viên đeo kính ở bên cạnh khuyên nhủ:
“Cậu chưa bao giờ cho người khác cơ hội tìm hiểu mình, thế thì bao giờ mới có người yêu được? Mở lòng chút đi, Tiểu Nhu của tớ!”
Nghe đến đó, Đường Tiểu Nhu tự hỏi chẳng lẽ bản thân đã quá cứng nhắc? Cô chống tay lên trán suy nghĩ một lát, mắt nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Nam Cung Cảnh, cô đã xem, nhưng chưa trả lời.
Được rồi, sẽ thế nào nếu cô thử cho Nam Cung Cảnh một cơ hội? Tuổi tác không phải vấn đề gì quá lớn, hình mẫu lý tưởng của một người có thể thay đổi theo thời gian mà.

Đường Tiểu Nhu chần chờ trong chốc lát, còn chưa đưa ra quyết định thì chuông tan học bỗng reo vang trên đỉnh đầu.
Mọi người lục tục thu dọn và đứng lên rời đi, Đường Tiểu Nhu cũng vậy.

Cô rời khỏi trường và quay về chỗ sáng nay đã gặp, lập tức trông thấy một thiếu niên dáng người cao lớn mặc áo khoác da màu đen đứng tựa vào bên xe mô tô nhìn điện thoại.

Một số sinh viên nữ đứng cách đó không xa líu ríu bàn luận về hắn, vậy mà hắn chỉ lo cúi đầu bấm cái gì đó.
Đường Tiểu Nhu đi đến gần Nam Cung Cảnh cũng không phát hiện, cứ nghĩ là có người đi ngang qua.

“Cậu đến sớm vậy à?”
Mãi đến khi Đường Tiểu Nhu lên tiếng hỏi, Nam Cung Cảnh mới giật mình đứng thẳng lưng lên.

Hắn tắm rửa sạch sẽ và xịt một ít nước hoa rồi chạy sang đây đứng chờ cô, cả buổi thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.

Thấy cô xuất hiện, hắn hắng giọng, ngượng ngùng nói:
“Em vừa đến thôi.”
“Cậu muốn đi xem phim với tôi phải không?” Đường Tiểu Nhu đột nhiên hỏi.
“A, phải!” Nam Cung Cảnh hai mắt lấp lánh.
“Đến khu vui chơi trước đi!!
Nam Cung Cảnh không biết tại sao một người hai mươi mốt tuổi như Đường Tiểu Nhu còn thích đi khu vui chơi, hắn nghĩ cô thích đến trường đua hơn! Nhưng mà lệnh của người thương là nhất, hắn vui vẻ đồng ý rồi chở cô qua khu vui chơi.
Kế tiếp, hai người đi vào trong trường đua mini ở khu vui chơi, ngồi trên xe điện, Đường Tiểu Nhu nói với Nam Cung Cảnh:
“Nếu cậu thắng tôi thì cuối tuần chúng ta đi xem phim.”
Nam Cung Cảnh: “...”
Hắn không có tự tin, làm sao bây giờ?.