Nam Cung Cảnh ngồi trong chiếc xe điện chật chội, nhìn quanh quẩn chỉ thấy toàn mấy đứa con nít cấp một, cấp hai đang vui đùa mà lòng trùng xuống.

Hắn có tự tin đánh bại đám trẻ kia, chứ nếu bảo hắn thắng Đường Tiểu Nhu thì chi bằng cô từ chối thẳng cho rồi!
Ai không biết Đường Tiểu Nhu có kỹ thuật lái xe vô cùng tốt, không chỉ mô tô, mà ngay cả xe đua bốn bánh cô cũng là cao thủ! Còn Nam Cung Cảnh, một tên chỉ thích sưu tầm xe mô tô, làm quái gì có khả năng thắng được bóng hồng đường đua đây?
Mặt Nam Cung Cảnh đen như đít nồi, hắn cắn chặt răng, tuy rằng buồn bực nhưng dù gì cũng có cơ hội rồi, hắn nói:
“Được, nhưng chị phải chấp em chạy trước.”
“Này, đây là xe điện, hơn nữa đường đua cũng không dài đâu!” Đường Tiểu Nhu trừng hắn.
“Được rồi…”
Nam Cung Cảnh định ăn vạ một chút để người ta nhường mình, nhưng ngẫm lại hắn cũng là một người đàn ông, dù chưa trưởng thành lắm, sao có thể xuống nước năn nỉ bạn gái tương lai nương tay được?
Nam Cung Cảnh hít sâu một hơi, dằn xuống sự căng thẳng rồi cùng Đường Tiểu Nhu lái vào xe điện vào vạch xuất phát.

Tuy rằng là khu vui chơi, nhưng bởi vì phục vụ nhu cầu của nhiều người, nơi này có đường đua dài cả ngàn mét, uốn lượn, vòng vèo, còn cả chướng ngại vật linh tinh trên đường.

Ngay cả khu vực xuất phát cũng đã đậu mấy chục chiếc xe điện, phóng mắt nhìn ra toàn là đầu với đầu.
Khi Đường Tiểu Nhu đếm ngược chuẩn bị xuất phát, tim Nam Cung Cảnh đập vô cùng nhanh, tay hắn toát cả mồ hôi.


Không được sợ! Sao hắn phải sợ chứ? Hắn sợ thua là không được! Hắn lẩm bẩm lẩm bẩm tự an ủi bản thân, sau đó cũng không phát hiện Đường Tiểu Nhu ra hiệu bắt đầu mà chỉ có hắn là chạy trước.
Đường Tiểu Nhu quyết định cho hắn chút đặc quyền.
Tầm khoảng mười mấy giây sau, khi Nam Cung Cảnh đã chạy được một khoảng rồi cô mới chậm rì rì giẫm chân ga và đuổi theo.
Nam Cung Cảnh tập trung cao độ không phát hiện ra việc này, hắn cùng một đám nhóc liều mạng vươn lên, Đường Tiểu Nhu ở phía sau cười đến nỗi muốn ngất.

Tên ngốc kia thật sự rất nghiêm túc! Vậy nên, cô cũng phải nghiêm túc!
Hai người bắt đầu một màn đua và ôm cua đỉnh cao, đám nhóc trong khu vực đó đều hô hào đuổi theo họ, khu vui chơi bỗng chốc biến thành một cuộc thi hết sức căng thẳng.
Càng về sau, Nam Cung Cảnh càng ôm cua không được tốt, dù sao xe điện đâu giống xe máy, hắn lo lắng quá độ mà tông vào rào chắn vài lần.

Tuy vậy, bởi vì hắn xuất phát trước nên vẫn bỏ xa Đường Tiểu Nhu.
Mãi đến sau đó, Nam Cung Cảnh mới biết bản thân đang dẫn trước.

Hắn thở phào nhẹ nhõm và giữ vững phong độ.

Khi vạch đích đã ở trong tầm mắt, hắn không nhịn được mà nở nụ cười chiến thắng.
Khoảnh khắc quan trọng, một đứa nhóc đang chạy trước mặt Nam Cung Cảnh đột nhiên bẻ lái làm hắn không kịp phòng bị, trực tiếp đụng vào!
Rầm.
Cả người Nam Cung Cảnh chúi về phía trước, may mà có dây an toàn kéo hắn lại.

Thằng nhóc kia không vui quay đầu về sau, giơ ngón giữa vào mặt Nam Cung Cảnh:
“Đồ điên!”
Đám trẻ thời nay một lời không hợp là chửi thề, Nam Cung Cảnh lần đầu tiên bị một nhóc con cấp hai giơ ngón giữa vào mặt mà tức đến độ mắt nổ đom đóm.

Hắn không muốn đôi co với trẻ nhỏ, vì vậy đánh tay lái muốn né sang bên cạnh.

Nhưng…

Rầm.
Đối phương không có ý nghĩ sẽ tha cho hắn!
Con mẹ nó! Khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Cảnh đỏ bừng, đích đến thì ngay trước mắt, mà đứa nhóc này muốn phá bĩnh, ngăn cản chuyện tốt của hắn là sao?
Những tưởng chuyện sẽ dừng lại ở đó, khi Nam Cung Cảnh đã cố gắng kìm nén cơn giận và xoay bánh lái sang bên cạnh, một lần nữa, đứa nhóc kia chặn đường hắn và lè lưỡi, trợn mắt trêu:
“Lêu lêu, già rồi còn đi chơi xe điện!”
“Quỷ tha ma bắt!” Nam Cung Cảnh đưa tay tháo đai an toàn, hắn quyết định sẽ xuống xe xử lý thằng oắt thiếu giáo dưỡng này!
Ngay lúc hắn vừa động, một giọng nói mềm mại vang lên gần sát bên cạnh hắn:
“Xem ra cậu không thắng được rồi.”
Đường Tiểu Nhu nghiêng người tới trước, tựa vào bánh lái và cười tít mắt.

Cô đã đến gần từ lúc nãy, nhưng chạy chậm chậm xem Nam Cung Cảnh với nhóc con kia sẽ thế nào, cuối cùng không nhịn được nữa mà lên tiếng.
Ông trời trêu ngươi Nam Cung Cảnh, vốn dĩ hắn có thể thắng, lại bị tên giặc ở đâu nhảy ra phá rối.! Nam Cung Cảnh trơ mắt nhìn Đường Tiểu Nhu chạy về đích, hai mắt hắn đã sắp tràn ra lửa.

Hắn quay đầu, thằng oắt con vừa gây sự cũng đã nhanh chân chạy đi đâu mất.
Ngồi thừ người trên chiếc xe điện hồi lâu, Nam Cung Cảnh cảm giác đỉnh đầu như có trăm ngàn con ngựa chạy ngang qua, hắn hoang mang tột độ.

Vậy là hắn thua rồi?
Nam Cung Cảnh buồn bực chậm rì rì chạy về đích, sau đó xuống xe và quay đầu tìm kiếm.

Hắn mà bắt được thằng nhóc hỗn láo kia thì sẽ thay cha mẹ nó dạy cho nó một bài học.


Chỉ riêng việc giơ ngón giữa vào mặt hắn là đủ ăn một cú tát rồi!
Nam Cung Cảnh hậm hực mãi, thấy vậy, Đường Tiểu Nhu ở bên cạnh cười an ủi:
“Cậu đừng buồn.”
Câu nói này chỉ khiến hắn đau lòng hơn, hắn mặt dày nói:
“Vừa rồi chỉ là nháp, không tính.

Chúng ta thi lại lần nữa đi!”
Đường Tiểu Nhu chớp chớp mắt, sau đó nghe Nam Cung Cảnh đáng thương tường thuật lại toàn bộ vụ việc.

Hắn cho rằng mình nên được tính là đã thắng trận vừa rồi, tai nạn ngoài ý muốn kia khiến hắn bị chậm trễ, còn hỏi:
“Chị định bắt nạt em à?”
Bắt nạt? Đường Tiểu Nhu muốn ngất, cô bắt nạt hắn khi nào? Cô đưa tay chỉ về phía xa, nơi có một đứa nhóc còn mặc đồng phục học sinh đang mua kem và nói:
“Người bắt nạt cậu ở bên kia.”.