Máy tính hiển thị là tháng mười, nhưng chỗ này vẫn âm u ẩm ướt, tôi phủ thêm một cái áo khoác bông, ngồi xổm trên băng ghế, hai chân lạnh đến không có cảm giác. Trên mạng có rất nhiều người mắng tôi, vì xuất bản cho nên không chịu đổi mới tác phẩm, hơn nữa đem một câu chuyện kinh khủng chừng mười phút viết thành ba mươi ngàn chữ. Sau đó tôi vào một website đạo văn, thấy rất nhiều người cảm ơn lâu chủ đã chia sẻ.

Tôi không biết làm sao, một biên tập khác liên hệ với tôi, nói chuyện với tôi, hắn bảo hắn có biện pháp khiến tôi càng nổi hơn, sau đó liệt kê mấy thể loại như xuyên không, trọng sinh, tận thế, cuối cùng hắn rất thần bí nói, hắn cảm thấy điểm yếu duy nhất của tôi là không biết xử lý tình cảm, nam nữ chính tiếp xúc quá ít, sao tôi không dứt khoát viết gian tình giữa nam nam đi, đương nhiên, viết càng sâu sắc càng khắc sâu càng tốt, giới hủ nữ thích nhất kiểu mơ hồ mập mờ. Tôi nói tôi chưa từng viết kiểu này, hắn bảo cứ thử xem.

Tôi không viết, đồ hộp chuyển đến lần này không hợp với khẩu vị tôi chút nào, mùi tanh có thể sánh ngang với nhà vệ sinh của tôi. Tôi lại mở trang web mua sắm ra, đặt rất nhiều thứ. Không biết bác Lý đã hết bệnh chưa?

Vai tôi căng cứng, ngồi gõ chữ, một vài tiếng gõ cửa vang lên,  xem ra bác Lý vẫn chưa khỏi bệnh.  Không biết tại sao tôi lại cúi người, đem lỗ tai kề sát ván cửa, tiếng gõ cửa truyền vào màn nhĩ của tôi, gõ mấy lần hắn hỏi: “Anh Trương có ở nhà không?”  Âm thanh truyền qua chất rắn, úng thanh úng khí, tôi cách xa cửa một chút, hắn không nói thêm gì, một tiếng để đồ vật xuống vang lên, lần này tôi đặt nhiều đồ lắm, chắc hơi nặng.

Hắn vừa đi.

Tôi mở gói hàng, bên trong có một chậu cây xiêu xiêu vẹo vẹo, tôi không rõ đây là cây gì, nhưng theo như hiểu biết thông thường tôi biết thực vật điều cần ánh sáng, nên tôi đem chậu cây đặt gần bàn máy tính, buổi chiều ánh sáng sẽ xuyên qua cửa thông gió chiếu đến chỗ này. Tôi lên mạng tìm kiếm, cái cây kia là dành dành. Tôi đột nhiên nhớ đến một thứ, mở cửa nhỏ, tay sờ soạng bên ngoài, tìm thấy hai tờ giấy, tôi ký tên, sau đó dán lại.

Tôi cảm thấy tôi cần đặt hàng, tôi thiếu quá nhiều thứ, tôi nhìn tài khoản ngân hàng có thêm mấy vạn, cảm thấy nó hình như chẳng đền bù được cái gì. Tôi ấn ấn cẳng chân teo lại của mình, ngẩng đầu nhìn cái đầu bên trái trong màn hình, đôi mắt hình như mở lớn hơn so với trước đây, con người cũng nhìn chằm chằm cái cẳng chân bất động. Tôi vội vàng chạy đên trước gương, nhìn trong gương, cái đầu bên trái cũng nhìn về phía gương, cái hốc mắt tối đen của hắn đâu rồi?

Tôi chưa từng xem hắn là anh em, chúng tôi mỗi người có một cái đầu và một trái tim, tứ chi là tôi chi phối, là hệ thống thần kinh trong não tôi điều khiển tất cả, tứ chi của hắn phân tán trong cơ thể tôi hoặc có thể đã sớm biến mất, hiện tại hắn muốn làm gì? Tôi theo dõi hắn, hắn cũng nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên, hắn duỗi cái đầu lưỡi đỏ chót, liếm mặt tôi, trong một khắc đó tôi tỉnh lại.

Cái đầu bên cạnh vẫn không mở mắt, tôi hơi phiền muộn nhìn tay mình, tôi rời giường rửa mặt, gội đầu cho mình và hắn. Tôi cẩn thận lau tóc cho hắn, hắn vẫn không mở mắt ra, cái cổ mềm oặt gục xuống. Hắn với tôi giống nhau như đúc, nếu như chúng tôi là hai người hoàn chỉnh, nhất định sẽ rất thân thiết.

Ánh nắng buổi sáng và buổi chiều không giống nhau, tôi dời vị trí cây dành dành tới gần nhà vệ sinh, tôi cẩn thận đặt quyển sách lót phía dưới. Tôi rất yêu thích cái cây này, một món quà không giải thích được. Cả ngày hôm nay, cái đầu kia đều không mở mắt, tôi không nhịn được, chạm nhẹ vào môi hắn, rất mềm mại, tôi đẩy môi hắn ra, nhìn thấy hàm răng so với tôi còn chỉnh tề hơn của hắn, nhưng bên trong cổ họng có dính chút vàng vàng trắng trắng, hàm răng như những hòn đá nhỏ. Tôi lấy ngón tay đỡ vòm miệng hắn, đổ vào miệng hắn một ngụm nước, lắc lắc, bóp miệng hắn để hắn phun nước ra. Lúc tôi đỡ đầu của hắn lên, trên cổ tôi có dính một ít nước. Tôi không hiểu nổi tại sao lại đột nhiên đối xử tốt với hắn như vậy, thế nhưng cái nước hắn nhổ ra buồn nôn như vậy lại làm tôi có chút cảm động. Tôi thực sự cảm nhận được, hắn đang sống, tôi với hắn là một.

Tôi muốn có nhiều tiền hơn, tôi viết tiểu thuyết. Viết tiểu thuyết cũng giống như đánh chữ, nếu không tính đến tình cảm linh tinh, một ngày có thể viết đến mười ngàn chữ. Đương nhiên, viết càng nhanh thì càng là rác phẩm, rác phẩm thì càng có nhiều người xem, càng nhiều người xem thì càng có nhiều người chửi, càng nhiều người chửi tôi sẽ càng có nhiều tiền hơn. Tôi chỉ cần tiền, tôi không quan tâm độc giả cần gì, bạn đi hỏi họ đi, có khả năng họ cũng không biết mình muốn đọc cái gì, đọc mấy thể loại này có ý nghĩa gì.

Con người không phải cứ phải có ý nghĩa là mới sống được.

Sau đó là tiếng gõ cửa, tờ giấy bị người ngoài cửa kéo xuống, sau đó bỏ gói hàng xuống. Hôm nay hắn không đến sao? Không nghe thấy động tĩnh tôi lặng lẽ mở một kẻ hở, sau đó tôi thấy một người đang đứng lên, hắn thấy cái đầu tôi lộ ra ngoài, nở nụ cười, nói: “Anh Trương có nhà à, mấy lần trước tôi gõ cửa đều không có anh, cho nên lần này đem hàng để ở đây, không biết anh có thể trực tiếp ký nhận luôn không?” Tôi nói được, sau đó một tay nắm chặt cạnh cửa, đầu gối cũng cố định cửa. Một tay khác ký nhận. Hắn trừng to mắt nhìn tôi, tôi còn tưởng tôi không cẩn thận lộ ra cái đầu kia, cho nên hơi lùi lại, hắn nói: “Không có ý gì, nhưng giọng của anh hơi khàn, bị cảm sao? Có muốn tôi mua thuốc cảm giúp anh không?”

Tôi không có bị cảm, nhưng vẫn gật đầu. Sau đó tôi đem hàng hóa kéo vào, tay tôi không có sức nên rất phí sức. Tôi đâm đâm mặt mình. Anh Trương…………..Nhưng tôi mới mười bảy tuổi, hẳn là nhỏ tuổi hơn hắn.

Tôi đang đợi hắn, nên không đóng cửa.

“Anh Trương, anh ở đâu, tôi có thể vào không?”

Vào đi, tôi quấn sợi dây lên tay, ở trên giường yên lặng nhìn cửa. Bộ dạng của hắn đầy lòng hiếu kỳ đẩy cửa tiến vào, tầng hầm tôi đen, không khí cũng rất dơ bẩn, mắt hắn không thích được bóng tối, nên tiếng về trước vài bước, đầu hướng về phía tôi, hắn thăm dò hỏi: “Anh Trương ở chỗ đó hả?” Sau đó chầm chậm bước về phía tôi, lúc đến trước mặt tôi, đồng tử của hắn mở to, tôi lại giống con chuột, trong bóng tối ngước đầu dậy, thấy rõ ràng biểu cảm của hắn, chân hắn mềm nhũn ngã ra sau, sau đó dùng tay chân bò về phía cửa. Tôi cầm cái ghế đặt kế bàn vi tính đập vào đầu hắn, tay tôi không có sức, không đánh hắn bất tỉnh được, tôi không thể làm gì khác hơn là cũng nằm trên đất, tay nắm chặt bờ vai hắn, ép hắn đối diện với tôi, tôi cảm giác cả người hắn đổ đầy mồ hôi và run rẩy, mắt hắn nhắm rồi mở ra, cả người đột nhiên dùng sức muốn thoát. Hắn đứng dậy thành công, tôi nắm được mắt cá chân của hắn, hắn ngã xuống, tôi đóng cửa lại.

Cuối cùng, tôi nhìn hắn bất tỉnh dưới đất, mở đèn, dùng dây thừng cố sức trói hắn lại, thật hao phí sức lực. Tôi nhìn bắp thịt héo rút trên người mình lại nhìn thân thể tráng kiện của hắn, nhắm mắt nở nụ cười. Nếu như hắn không sợ tôi, làm sao có khả năng bị tôi bắt được. Bạn muốn chiến thắng cái gì, đầu tiên không được sợ nó.

End chương 2.