Tôi sợ mình trói không chặt nên dùng một sợi dây khác quấn cổ hắn lại, đan xen, trói hai tay hắn, rồi trói từ đùi đến cẳng chân, cuối cùng trói chặt hai cổ chân của hắn. Sau đó, tôi cột hắn vào cột sắt trên giường, nội tâm tôi bình tĩnh đến kỳ lạ.

Tôi đang chờ hắn tỉnh lại, tôi liếc nhìn cái đầu kia, hắn vẫn không tỉnh lại, tôi vừa không yên lòng lại vừa vui vẻ. Chạng vạng, không còn ánh nắng, tôi mở hai bóng đèn trong phòng lên, sau đó ôm chậu dành dành để lên bàn máy tính, ấn ấn lớp bùn đất, vẫn còn ướt, tôi xoa xoa lá cây màu xanh lục của nó. Tôi quay đầu lại, hắn ở trên giường nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt hơi sững sờ, tôi không chặn miệng hắn lại.

Nhớ tới giọng nói nhẹ nhàng của hắn, từng lời nói câu chữ rõ ràng, tôi đi đến cạnh giường, chạm vào cổ họng hắn, hắn bị trói cuộn lại chân không thể nhúc nhích, toàn thân co vào góc tường, đầu ngã ra sau, đôi mắt nhắm lại. Tôi nói: “Nói một câu.” Miệng của hắn mở ra, thở một hơi, đôi mắt càng nhắm chặt hơn “Không có ích lợi gì, tôi giao hàng đến đây nhiều lần, đã sớm biết nơi này hoang vu, cơ bản là bị bỏ hoang, rất nhanh sẽ bị dỡ bỏ…….”

Âm thanh giống như diễn viên trong phim, giọng nói của hắn thật sự rất êm tai, không thể nói rõ là hay như thế nào, nhưng rất trong trẻo: “Nói mấy câu nữa”

Hắn mở mắt ra, đối diện với tôi, tôi thấy hắn cố gắng không nhìn đến cái đầu bên trái tôi, nhịn rất cực khổ: “Cậu Trương, ai cũng nói cậu là người kỳ quái, để tôi giao hàng cho cậu, nhưng tôi cảm thấy cậu không phải người như vậy, tôi một mực phục vụ cậu muốn nói chuyện với cậu, tôi tên Trần Thanh, cậu nhớ không? ”

Tôi nói: “Nói tiếp đi”

Ánh sáng trong mắt hắn biến mất, đầu rủ xuống, không nói một lời. Tôi cảm thấy hắn đang tức giận, có lẽ ăn rồi sẽ khá hơn, nên tôi mở gói hàng hắn giao cho tôi, bên trên vẫn có một chậu cây, là dành dành, tôi quay đầu lại nhìn hắn, hắn vẫn đang cúi thấp đầu. Bên trong vẫn là big three (*), bánh mì, mì và đồ hộp. Hôm nay không nấu nước, nên tôi đưa hắn một ổ bánh mì, hắn cúi đầu không ăn, hoa quả đóng hộp, cá đóng hộp tôi đều mờ ra, nhưng hắn không muốn ăn cái nào, từ đầu đến cuối cũng không bày tỏ gì. Tôi đem tất cả để ngay ngắn trên giường, mở rộng ghế sô pha, sau đó ngủ ở trên. Mỗi khi ba mẹ tôi đến cũng ngủ thế này.

Tôi không ngủ được, nên đứng lên, đặt hai chậu cây dành dành cạnh nhau.

Người ở ngoài hình như đều thích đồ ăn mới, cho nên hắn không thích ăn những thứ này? Có lúc tôi không hiểu được suy nghĩ của người bên ngoài, lại nói, biên tập của tôi dạy tôi rất nhiều thứ, làm tôi càng ngày càng sợ hãi, không dám ký hợp đồng với biên tập khác, tôi không thể viết tình cảm, trước đây chỉ viết hù dọa.

Sáng thứ hai, tôi đem chậu dành dành phơi nắng xong, thì bắt đầu rửa mặt, trong gương viền mắt của tôi có hơi ảm đạm, bao lấy đôi mắt, nhìn có hơi khó coi. Cái đầu kia vẫn chưa tỉnh, tôi chọt chọt hắn, sau đó cảm thấy hơi thiếu lễ phép, nên nói một xin lỗi trong đầu, với hắn, dù hệ thống thần kinh của chúng tôi không gắn liền nhau.

Vị trí đồ hộp trên giường bị thay đổi và ra giường bị nhăn lại, có thể thấy hắn đã giãy dụa, tôi đè lưng hắn lại, dây thừng hơi lỏng, may là tôi trói đến hai sợi dây. Tôi dùng sức trói lại, nghe thấy tiếng hắn kêu rên: “Cậu bắt tôi rốt cuộc là muốn làm gì?”

Tôi suy nghĩ về vấn đề này, ở trong tiểu thuyết của tôi, nếu vai phụ là một con quỷ, thì nguyên nhân bắt người giết người thường không rõ ràng, thường thì thu thập đủ linh hồn sau đó kết cục là hồn phi phách tán. Nếu như nhân vật chính là quỷ, thì nguyên nhân vô cùng kỳ quặc, từ giết cha thí mẹ đến đoạt lại thê tử, rồi ân oán ba đời.

Tôi không rõ lắm, nên thành thật nói với hắn, không biết,”Vậy cậu muốn cái gì? Tôi sẽ đưa cho cậu?”

“Giọng của anh.” Tôi nói

Hắn ngẩn người, nói: “Trên thế giới còn có loại pháp thuật có thể đổi giọng nói sao?”

Tôi lắc đầu, “Anh nói cho tôi nghe là được rồi” Tôi suy nghĩ một hồi, nói thêm:”Tôi không phải quỷ, anh đừng sợ”

Hắn tựa hồ buông lỏng không ít:”Cậu mở trói cho tôi đi” Hắn nói: “Chúng ta có thể làm bạn, tôi vẫn có thể nói chuyện với cậu, tôi có thể thường tới thăm cậu, có thể lên mạng nói chuyện với cậu cả ngày” Thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, nhìn tôi.

Tôi nhìn xung quanh, nói: “Tôi không tin anh”

Lần này hắn không nghiêng đầu tránh đi, mà ngược lại nhìn chằm chằm cái đầu bên trái của tôi, không biết suy nghĩ cái gì. Ánh mắt hắn nhìn xung quanh, từ nóc nhà móc meo đến cửa thông gió và nhà vệ sinh. Cuối cùng nhìn đến thuốc cảm nằm trên mặt đất, tựa như chuyện đánh nhau tối qua không quan hệ tới nó. “Tôi không có bị cảm” Tôi nói, đi đến nhặt nó lên. Sau nó đem nó đặt bên cạnh cây dành dành, đặt hơi lệch, tôi sửa lại cho đúng.

(*) Big three (老三样) là một thuật ngữ thông dụng để chỉ ba thực thể nổi bật trong một nhóm hay một chủ đề.

End chương 3.